Phương Lâm không lập tức trả lời Độc Cô Niệm. Hắn nhìn xung quanh một lượt, phát hiện trên sân cơ bản đã khôi phục lại dáng vẻ giống như lúc ban đầu, ngoại trừ một ít dược liệu vẫn có phần ủ rũ.
Không có cách nào. Những dược liệu kia đều bị Độc Cô Niệm trực tiếp nhổ tận gốc. Tuy rằng chúng đã được Độc Cô Niệm trồng trở lại, nhưng vẫn luôn ở tình trạng nửa chết nửa sống.
Phương Lâm đi tới bên cạnh những dược liệu ủ rũ này, vỗ về chơi đùa một hồi.
Trong thời gian không đến một chén trà nhỏ, những dược liệu vốn vẫn nửa chết nửa sống lại đều toả ra sức sống, hoàn toàn không vẻ ủ rũ nữa.
Cảnh tượng như vậy khiến cho Độc Cô Niệm nghẹn họng nhìn trân trối.
- Ngươi làm như thế nào vậy?
Độc Cô Niệm vội vàng hỏi.
Phương Lâm liếc mắt nhìn nàng, nói:
- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Có liên quan tới ngươi sao?
Độc Cô Niệm mím đôi môi nhỏ nhắn, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu:
- Vậy ngươi nguyện ý dạy ta Chấn Tam Sơn sao?
Phương Lâm xoa cằm suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên cười nói:
- Nếu như ta dạy ngươi Chấn Tam Sơn, vậy ta có tính là sư phụ của ngươi không?
Độc Cô Niệm ngẩn ra, ánh mắt lập tức phức tạp nhìn Phương Lâm.
- Nếu như ngươi dạy ta Chấn Tam Sơn, ta lại bái ngươi làm sư phụ, thế nào?
Độc Cô Niệm nói.
Phương Lâm vừa nghe, nhất thời vui vẻ.
- Nếu ngươi muốn bái ta làm sư phụ, vậy bây giờ dập đầu đi.
Phương Lâm ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379111/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.