Đan tông, đan đàn.
Phương Lâm nhìn Độc Cô Niệm này, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. Hắn thầm than tại sao mình lại gặp phải một nha đầu điên như vậy, còn cứ quấn lấy mình.
Trong tay của Độc Cô Niệm có ngọn lửa màu đỏ thẫm chập chờn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phương Lâm giống như nhìn con mồi.
- Ta muốn cùng ngươi so tài về khống chế lửa!
Độc Cô Niệm dường như hoàn toàn không nhìn thấy được tình thế hết sức căng thẳng khẩn trương bên ngoài, vẫn dây dưa muốn cùng Phương Lâm lại tiến hành so tài.
Phương Lâm không để ý tới nàng. Nha đầu kia điên rồi.
Độc Cô Niệm thấy Phương Lâm không nói lời nào, nghiến răng nghiến lợi, vỗ vào túi Cửu Cung. Một cây trường thương màu bạc phá không lao ra, vọt thẳng đến chỗ Phương Lâm.
- Con người ngươi bị làm sao vậy? Ta không cùng ngươi so tài, ngươi lại muốn động thủ đúng không?
Phương Lâm thấy trường thương này lao tới, bị dọa cho giật mình. Dưới chân hắn vận dụng Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, trong lúc nguy hiểm tránh được trường thương này.
Chỉ có điều trường thương này dường như có linh tính, bỗng nhiên ở giữa không trung chuyển hướng, lại một lần nữa đuổi theo về phía Phương Lâm.
Phương Lâm bĩu môi. Thế này hẳn là không đánh không được.
Chỉ thấy Phương Lâm lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một thanh đoản kiếm. Chân hắn vận dụng Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, thân hình giống như quỷ mị, không ngừng né tránh thế tấn công của trường thương này.
Phương Lâm lợi dụng đúng cơ hội, né tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379099/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.