Sau khi hai người đi rồi, bầu không khí bên trong đại điện càng trở nên quái dị hơn. Có người cười lạnh, có người thần sắc lạnh lùng, cũng có người có vẻ lo âu nhìn Phương Lâm.
Trên mặt Cổ Đạo Phong nhìn không ra vui buồn tức giận, vẫn là vẻ ôn hòa, giống như một thư sinh nho nhã.
Phương Lâm đứng tại chỗ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Mặc dù bị rất nhiều người nhìn, hắn vẫn hoàn toàn không lộ vẻ khiếp sợ.
Thời gian trôi qua từng chút một. Không ai lên tiếng, cũng không có ai rời đi. Ngay cả tiếng hít thở dường như cũng cố gắng giảm xuống.
Giờ phút này, cho dù là một cây kim rơi xuống đất, chắc hẳn cũng sẽ bị mọi người nghe được rõ ràng.
Lặng ngắt như tờ!
Trong bầu không khí im lặng quỷ dị này, Phương Lâm vẫn hoàn toàn không lo lắng và áp lực, trái lại suy nghĩ viển vông, nghĩ đợi một lát nữa nên đi ăn cái gì.
- Phương Lâm, ngươi đang suy nghĩ gì?
Bỗng nhiên, giọng nói Cổ Đạo Phong vang lên, giọng điệu vô cùng ôn hòa, khiến người ta có cảm giác giống như đứng trong gió xuân ấm áp, giống như một vị trưởng giả đang nói chuyện cùng vãn bối, hoàn toàn không có vẻ uy nghiêm.
Phương Lâm buột miệng, nói ra:
- Ta đang suy nghĩ đợi lát nữa sau khi rời khỏi đây nên ăn gì. Ba ngày nay không có thịt, trong miệng thực sự nhạt không chịu được.
Lời này vừa nói ra, Cổ Đạo Phong hơi sửng sốt, lập tức cười.
Tất cả trưởng lão ở đó cũng lộ ra thần sắc kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dinh-dan-ton/1379068/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.