Chương trước
Chương sau
Ngoại trừ những người vẫn đi theo Phương Lâm, ánh mắt tất cả những người khác ở đây đều cực kỳ hoảng sợ nhìn Phương Lâm.
Thần sắc Khang Lộc dữ tợn, trong lòng lại đầy chấn động và không cam lòng. Hắn không có thể nào tin tưởng nổi, thời gian ngắn ngủi hơn một năm, Phương Lâm đã là cảnh giới Nhân Nguyên bát trọng, bỏ qua mình quá xa.
Phải biết rằng không lâu trước đây, Phương Lâm vẫn chỉ hơi mạnh hơn mình mà thôi. Nhưng lúc này, chênh lệch này đã không phải là một hai điểm, mà giống như chênh lệch giữa núi cao và hòn đá nhỏ vậy.
Phương Lâm không thu lại nội kình của mình, toàn thân lại giống như một ngôi sao, lúc này vô cùng loá mắt.
- Khang Lộc, trước đây ta đánh ngươi, cũng không tốn sức lực gì. Hiện tại muốn đánh ngươi, một tay có thể đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, ngươi nói ngươi tính là cái gì? Luyện đan không sánh bằng ta, đánh nhau cũng đánh không lại ta.
Phương Lâm hoàn toàn không khách khí nói. Từng câu giống như đao nhọn hung hăng đâm vào trong tim Khang Lộc.
Sắc mặt Khang Lộc đỏ bừng, trong lòng ngoại trừ phẫn nộ không có cách nào tưởng tượng ra, còn có cảm giác bất lực.
Phương Lâm nói không sai. Thoáng cái, Khang Lộc đã sớm bị Phương Lâm ném ở phía sau.
Ngay cả Khang Lộc ngươi có thế lực, có nhân mạch, phía sau còn có một Vu Thu Phàm làm chỗ dựa vững chắc, nhưng bất luận là luyện đan hay võ đạo, đều còn xa mới bằng được Phương Lâm.
Không nói tới đan đạo, chỉ là cảnh giới Nhân Nguyên bát trọng này của Phương Lâm, ở trong toàn bộ Đan tông, đủ để sánh được với những đệ tử thượng đẳng kia.
Ngay cả có nhân mạch, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều có vẻ tái nhợt không có lực.
Lúc này Lý Mẫn là người có tâm tình kích động nhất. Nhìn thấy Khang Lộc ở trước mặt Phương Lâm run rẩy, trong lòng hắn cảm thấy vui sướng.
“Cho dù ngươi đoạt đi Bạch Điểu quả của ta, nhưng ở trước mặt Phương Lâm ngươi cũng giống một như con chó, chỉ có thể nằm trên mặt đất!”
Trong lòng Lý Mẫn thầm nói.
Khang Lộc đứng dậy. Nhưng Phương Lâm phát ra nội kình vẫn quá mạnh mẽ, khiến cho Khang Lộc bất đắc dĩ liên tiếp lui về phía sau, thật vất vả mới đứng vững, lại thấy Phương Lâm trong lúc bất chợt xuất hiện ở trước người Khang Lộc.
Khang Lộc bị dọa cho giật mình, lại thoáng cái ngã xuống đất, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, trong miệng nói:
- Ngươi muốn làm gì? Bên trong Tầm Dược phong không thể ra tay với đồng môn, lẽ nào ngươi định phá hủy quy định của Tầm Dược phong sao?
Phương Lâm từ trên cao nhìn xuống Khang Lộc. Trước đây không lâu, hắn là nhân vật không tầm thường ở trong đệ tử Đan Đồng giống như quân vương, lúc này lại ở dưới chân mình run rẩy.
Chỉ có điều Phương Lâm không có bất kỳ cảm giác thành tựu nào. Hắn trải qua kiếp trước, nhân vật nhỏ như Khang Lộc, từ đầu tới cuối đều không được Phương Lâm để vào trong mắt.
- Giao Bạch Điểu quả cho ta, nếu không ngươi ở Tầm Dược phong này nửa bước khó đi.
Phương Lâm cười như không cười nói.
Khang Lộc thiếu chút nữa phun một búng máu ra ngoài. Vừa rồi, hắn từng nói những lời này với Lý Mẫn, không nghĩ tới lúc này mới qua một hồi, lại rơi xuống trên đầu mình.
Lý Mẫn hô to đã nghiền. Cho dù không có Bạch Điểu quả, lúc này nhìn thấy được Khang Lộc chật vật như vậy, trong lòng hắn cũng cực kỳ thoải mái. Vừa rồi, một hơi uất nghẹn bởi vì bị Khang Lộc chèn ép, cũng hoàn toàn tan ra.
Về phần những người đi theo Khang Lộc, lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám. Không ai dám đứng ra nói hộ cho Khang Lộc. Tất cả đều kinh hãi trước cảnh giới Nhân Nguyên bát trọng này của Phương Lâm.
Đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh lại vênh váo tự đắc, trong lòng hơi tự hào.
Phương Lâm biểu hiện cường thế như vậy, bọn họ cũng thấy vinh quang, cũng chứng minh bọn họ lựa chọn đi theo Phương Lâm là vô cùng chính xác.
Ở trước mặt nội kình cường hãn của Phương Lâm, Khang Lộc không có cách nào đứng dậy, chỉ có thể ngẩng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, Phương Lâm sợ rằng đã sớm bị ánh mắt độc ác này của Khang Lộc giết chết mười mấy lần.
- Muốn Bạch Điểu quả sao? Ngươi giết ta mới có thể nhận được. Thế nào? Ngươi dám động thủ sao?
Khang Lộc cười ha ha, trong ánh mắt tràn ngập sự đùa cợt và liều lĩnh.
Phương Lâm “ôi” một tiếng, lắc đầu, nắm lấy cổ của Khang Lộc, nắm hắn ở trong tay giơ lên giống như tóm một con gà con.
- Phương sư đệ, không nên vọng động.
Hứa Sơn Cao thấy vậy, nhất thời thầm nghĩ không ổn. Hắn rất sợ Phương Lâm kích động làm ra chuyện gì quá giới hạn, vội vàng nhắc nhở.
- Phương Lâm sư đệ, ngàn vạn lần không nên động thủ!
Ngay cả Lý Mẫn rất hi vọng Phương Lâm ngoan độc đánh Khang Lộc một trận, cũng vội vàng nói.
Người ở chỗ này đều biết, chỉ cần Phương Lâm động thủ, vậy tính chất chuyện này có thể đã hoàn toàn khác hẳn. Người làm trái lại quy củ của Tầm Dược phong, sẽ bị phạt nặng.
Lúc này Khang Lộc mong đợi nhất chính là Phương Lâm động thủ với mình. Cho dù bị hung hăng đánh một trận, Phương Lâm cũng sẽ không có kết cục tốt.
Khóe miệng Phương Lâm thoáng cong lên, xem thường nhìn Khang Lộc.
- Ngươi nghĩ rằng ta ngu xuẩn giống như ngươi sao? Ta không đánh ngươi, cũng có biện pháp khiến cho ngươi sống không bằng chết.
Phương Lâm khẽ cười, nói.
Nói xong, chỉ thấy Phương Lâm móc ra một viên đan dược, trực tiếp nhét vào trong miệng Khang Lộc.
Khang Lộc muốn nhổ đan dược ra, nhưng Phương Lâm lại trực tiếp nắm lấy cổ họng Khang Lộc. Chỉ nghe ực một tiếng, đan dược này đã bị Khang Lộc nuốt xuống.
Phương Lâm nhếch miệng cười, ném Khang Lộc ở trên mặt đất, vỗ tay một cái, không để ý tới hắn nữa.
Khang Lộc ngồi xổm trên mặt đất, thần sắc kinh hoàng, không ngừng lấy tay móc cổ họng của mình, muốn nôn ra đan dược vừa nuốt vào.
Nhưng hắn nôn một hồi, chỉ phun ra được một ít nước bọt, chứ không hề nôn ra được viên đan dược đó.
- Đừng phí sức nữa. Đan dược này vừa vào cơ thể lại tan ra, đã chảy vào trong kinh mạch của ngươi.
Phương Lâm cười híp mắt nói.
Gương mặt Khang Lộc trắng đến dọa người, không còn sắc khí nào cả, khàn cả giọng kêu lên:
- Ngươi cho ta ăn cái gì?
Những người khác đều hết sức tò mò, rốt cuộc Phương Lâm cho Khang Lộc ăn cái gì?
Phương Lâm mỉm cười, nói:
- Không có gì. Chỉ là một loại độc dược Thất Tâm đan mà thôi.
Nghe được tên Thất Tâm đan, trên mặt Khang Lộc có vẻ mê man, hiển nhiên không biết Thất Tâm đan này rốt cuộc là cái gì.
Phương Lâm giải thích:
- Viên đan dược Thất Tâm đan này, sau khi dùng một tháng sẽ mất đi tâm trí, trở nên nóng nảy. Trăm ngày sau, máu trong toàn thân sẽ sôi trào, hoàn toàn giống như dã thú. Các ngươi biết không? Mấu chốt là sau khi Thất Tâm đan này tiến vào trong cơ thể, hoàn toàn không có cách nào cảm nhận được, đã tiến vào trong tâm mạch của người ta trước tiên.
Nghe hắn nói như thế, mặt Khang Lộc không còn chút máu, trong hai mắt là một mảnh tuyệt vọng và sầu thảm.
Còn những người khác lại khiếp sợ, thầm nghĩ thủ đoạn của Phương Lâm thật sự đủ độc ác, tự nhiên lại sử dụng đan dược ác độc như vậy cho Khang Lộc ăn.
- Ngươi gạt ta! Căn bản không có Thất Tâm đan gì. Ngươi đang nói bậy!
Khang Lộc đột nhiên la to, trên mặt có vẻ dữ tợn.
Cũng khó trách Khang Lộc không tin. Loại đan dược Thất Tâm đan này, hắn quả thực mới nghe lần đầu. Hắn tất nhiên không tin Phương Lâm.
Phương Lâm bĩu môi, nói:
- Bản thân ngươi nhìn chỗ ngực ngươi, xem có gì khác thường không?
Khang Lộc ngẩn người ra, vội vàng vén áo lên, lại nhìn ngực của mình, nhất thời tuyệt vọng.
Những người khác cũng nhìn thấy được, ở chỗ ngực của Khang Lộc có một vệt màu tím rõ ràng, tuy rằng không lớn, nhưng rõ ràng có tồn tại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.