- Phương Lâm, chuyện này nếu như không đưa ra một lời giải thích, đừng trách chúng ta trở mặt! Một người trong ba người đệ tử thượng đẳng kia lên tiếng, giọng nói có vài phần tức giận. Không người nào có thể giữ được tỉnh táo. Mấy người đệ tử Võ tông tính tình nóng nảy thiếu chút nữa muốn xông lên nắm lấy Phương Lâm đánh một trận. Phương Lâm liên tục xua tay, vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám nói: - Các vị các vị, cũng không phải là ta trêu đùa các ngươi, mà năm ngày trước Thối Cốt đan đã bị một người mạnh mẽ cướp đi. - Cái gì? - Buồn cười! - Tức chết lão tử rồi! ... Một đám đệ tử Võ tông nghe được Thối Cốt đan tự nhiên bị người khác cường đoạt, nhất thời ai nấy đều nổi trận lôi đình. Phẫn nộ đối với Phương Lâm lập tức chuyển tới trên thân người Phương Lâm vừa nhắc tới. - Phương Lâm, ngươi hãy nói xem, rốt cuộc là ai đoạt Thối Cốt đan của ngươi? Một người đệ tử thượng đẳng khác lạnh giọng nói. Phương Lâm do dự một lát, lúc này mới cắn răng nói: - Là Vương Chân đệ tử Võ tông này. Nghe được cái tên Vương Chân này, những đệ tử Võ tông ở đây nhất thời đều lộ vẻ chán ghét và phẫn nộ. - Hóa ra là hắn! Ba đệ tử thượng đẳng liếc nhìn nhau, đều thấy được thâm ý trong mắt đối phương. - Vương Chân khốn kiếp! - Dám cướp Thối Cốt đan của chúng ta! Hắn là không muốn sống nữa sao? - Đồ cháu rùa không biết xấu hổ! - Quay về Võ tông! Đánh chết tên khốn kiếp này! ... Cho dù ở trong Võ tông, danh xấu của Vương Chân cũng vô cùng vang dội. Gần như tất cả mọi người đều bất mãn về hắn. Những đệ tử Võ tông ở đây biết hóa ra là Vương Chân đoạt Thối Cốt đan vốn thuộc về bọn họ, nếu bọn họ không tức giận mới là lạ. Phương Lâm vừa than thở, trong lòng vừa vui mừng muốn nở hoa. “Vương Chân à Vương Chân, Thối Cốt đan của ta không có khả năng dễ cầm như vậy đâu. Đợi lát nữa những đệ tử Võ tông đang nổi trận lôi đình này sẽ làm ra chuyện gì, ta đã không thể quản được.” Trong lòng Phương Lâm thầm nói. Mọi người hùng hùng hổ hổ, xem ra thật giống như muốn hất tung nóc nhà của Phương Lâm. Ba đệ tử thượng đẳng nhìn mọi người xung quanh. Một người trong đó cao giọng nói: - Nếu Vương Chân này đoạt Thối Cốt đan của chúng ta, vậy chuyện này không thể bỏ qua được. - Đúng! Không thể bỏ qua được! - Đánh chết Vương Chân, đoạt lại Thối Cốt đan! - Đánh cho hắn răng rơi đầy đất! ... Đệ tử Võ tông mỗi người đều là thanh niên huyết khí phương cương, gặp phải mâu thuẫn gì đều dùng nắm đấm giải quyết. Hành vi của Vương Chân đã chọc giận những người ở đây. - Phương Lâm, chuyện này không trách được ngươi. Vương Chân này quả thật không ra gì. Chuyện này cứ để chúng ta tới giải quyết, không có liên quan gì tới ngươi. Đệ tử thượng đẳng này xoay người nói với Phương Lâm. - Vậy nhờ cậy các vị sư huynh đệ. Phương Lâm lập tức chắp tay nói. Ngay lập tức, một đám đệ tử Võ tông ào ào rời khỏi viện của Phương Lâm, trong miệng ai nấy đều kêu đánh kêu giết, chạy trở về Võ tông. Phương Lâm thu dọn sân một chút, lại chờ tin tức tốt từ chỗ Võ tông truyền đến. Vào ban đêm, chỗ Võ tông mới có tin tức truyền qua. Sau khi Phương Lâm biết được, thiếu chút nữa cười lệch cả mũi. Hóa ra, buổi chiều, một đám đệ tử Võ tông lại bao vây chỗ ở của Vương Chân. Đợi đến khi Vương Chân vừa bước ra, những đệ tử Võ tông lại xông lên, trực tiếp đè Vương Chân xuống đất hung hăng đánh một trận. Trong đó còn có bóng dáng của mấy đệ tử thượng đẳng, mỗi người hạ thủ càng ngoan độc hơn, đánh cho Vương Chân gào khóc hồi lâu, ngay cả chút sức lực đánh trả cũng không có. Một đám đệ tử Võ tông cuối cùng lột trần Vương Chân, sau đó lập tức giải tán, chỉ để lại Vương Chân trần truồng run rẩy ở trong gió lạnh. Nếu như những người khác bị bao vây đánh như thế, tất nhiên sẽ có người đi ra ngăn cản. Nhưng người bị vây đánh là Vương Chân, lại không có ai đứng ra. Thậm chí có mấy đệ tử Võ tông xem náo nhiệt, trong lòng ngứa ngáy, kết quả cũng gia nhập vào trong đám đông, ngoan độc đạp Vương Chân vài cước. Không ai đồng tình với Vương Chân. Người tận mắt nhìn thấy tất cả những điều này, trong lòng chỉ có vui vẻ và hả giận. Sau khi Vương Chân bị đánh, nằm trên mặt đất hồi lâu cũng không bò dậy nổi. Cuối cùng vẫn trưởng lão, thân là cữu cữu của Vương Chân này chạy tới, mới đỡ Vương Chân lên. Cữu cữu của Vương Chân giận dữ, tuyên bố muốn tìm ra hung thủ hành hung. Nhưng hắn điều tra tới điều tra lui, căn bản vẫn không có kết quả. Luật pháp không trách đám đông. Lúc đó có quá nhiều người vây đánh Vương Chân. Đệ tử thượng đẳng cũng có mấy người. Đệ tử trung đẳng và đệ tử hạ đẳng càng là một đám đông. Tuy rằng trong lòng cữu cữu của Vương Chân tức giận vô cùng, nhưng cuối cùng lại không thể giải quyết được việc gì. Nếu như thật muốn nắm lấy không tha, chuyện này ầm ĩ lên, đối với hắn cũng không có bất kỳ lợi ích nào cả. Vương Chân xem như là bị đánh vô ích. Đương nhiên, Vương Chân từ chỗ Phương Lâm nhận được tám viên Thối Cốt đan, cũng bị những đệ tử Võ tông đó thuận lợi mò được. Vương Chân nằm trên giường ba ngày mới tỉnh lại. Khi biết được Thối Cốt đan của mình cũng bị mất, hắn tức giận đến mức phun ra một búng máu, lại hôn mê. Khi chuyện của Vương Chân hoàn toàn truyền tới Đan tông, rất nhiều đệ tử Đan tông đều vui sướng vô cùng, lớn tiếng khen ngợi. Chỉ có Hứa Sơn Cao ngoại trừ cảm thấy vui sướng ra, cũng âm thầm kinh ngạc. Bởi vì hắn biết, Vương Chân bị hành hung như vậy, chắc hẳn không thoát được quan hệ với Phương Lâm. ... Bên trong đại điện Đan tông, một người thanh niên sắc mặt có phần tái nhợt đứng ở trong đại điện, trong mắt có vài phần tức giận và oán độc. - Chấn Tam Sơn này thật sự là giả. Nếu như ta tiếp tục luyện tập nữa, kinh mạch của bản thân sợ rằng cũng sẽ vỡ vụn. Người thanh niên lạnh giọng nói. Thủ tọa Cổ Đạo Phong đứng ở phía sau bàn sắt, trầm mặc không nói. - Phương Lâm người này, ta đã nổi sát tâm. Người thanh niên lại nói. Cổ Đạo Phong liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: - Thì tính sao? Ngươi dám giết hắn sao? Người thanh niên cười lạnh, nói: - Có gì không dám? Chỉ là một đệ tử hạ đẳng, cho dù ta giết chết hắn, thì liệu ai có thể làm gì được ta? Cổ Đạo Phong nhíu mày, trên gương mặt nho nhã có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. Đôi mắt giống như lợi kiếm của hắn nhìn thẳng vào người thanh niên. - Ta cho ngươi biết, Phương Lâm này có quen biết với Hàn Ngâm Nguyệt. Cổ Đạo Phong trầm giọng nói. Người thanh niên vừa nghe, nhất thời sửng sốt. Ngay lập tức trên mặt hắn có vẻ oán độc và khó có thể tin nổi. - Ngâm Nguyệt làm sao có thể quen biết Phương Lâm được? Không thể như vậy được! Người thanh niên nghiến răng nghiến lợi nói. Cổ Đạo Phong thở dài, nói: - Người biết chuyện này không nhiều lắm. Nhưng ta cho ngươi biết, Hàn Ngâm Nguyệt còn đi qua viện của Phương Lâm, ở bên trong nói chuyện với nhau một lúc lâu. Thần sắc người thanh niên vốn nổi giận, thoáng cái trở nên bình tĩnh, cực kỳ lạnh lùng. - Ngươi nói như vậy, sát ý của ta đối với Phương Lâm lại càng nặng hơn. Người thanh niên nhếch miệng cười nói, toàn thân lộ ra sát khí kinh người. - Lúc này, giết không được. Cổ Đạo Phong chỉ nói một câu đơn giản như vậy. Người thanh niên hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi đại điện. - Thủ tọa, sợ rằng trong lòng đại công tử rất bất mãn. Lão nhân Đan các mặc trang phục màu trắng từ bên cạnh đi ra, khẽ cười nói. Cổ Đạo Phong mỉm cười, nói: - Đi theo hắn đi. Lão nhân mặc trang phục màu trắng cười nói: - Thủ tọa coi trọng đại công tử như vậy, cho dù Phương Lâm này là thiên tài đi nữa, cũng chỉ là một khối đá kê chân dưới bàn chân của đại công tử mà thôi, không đáng để lo ngại. - Đúng vậy. Cổ Đạo Phong suy nghĩ sâu xa gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]