Chương trước
Chương sau
Nghe thấy Lư Cửu Hà luyện đan thất bại, nhất thời sắc mặt Khang Lộc trắng bệch, toàn thân giống như mất hồn, hoàn toàn sửng sốt.
Mọi người cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Dù gì Lư Cửu Hà cũng là đệ tử thượng đẳng, cùng lắm là chế luyện Ngưng Huyết đan không nhập lưu, làm sao có thể thất bại được?
Cho dù là để cho đệ tử trung đẳng tới chế luyện Ngưng Huyết đan, xác xuất thành công đã cao tới tám phần mười. Lư Cửu Hà thế nào lại thất bại?
Chu trưởng lão quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn Phương Lâm, thấy trên mặt Phương Lâm tươi cười, trong lòng đã có vài phần hiểu rõ.
“Chấn Tam Sơn không chỉ chấn động lò luyện đan của mình, cũng chấn động lò luyện đan của người khác. Tiểu tử Phương Lâm này ngược lại là thật thâm hiểm.”
Trong lòng Chu trưởng lão thầm nói.
Phía xa, Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến nhìn thấy đã có kết quả, trái tim đều thả lỏng, đồng thời cũng cảm thấy kinh ngạc đối với biểu hiện của Phương Lâm lần này.
Bất luận là Chấn Tam Sơn, còn có khói giống như giao long, đều vô cùng hiếm thấy, lại xuất hiện ở trên người một mình Phương Lâm, một Phương Lâm đột nhiên xuất hiện không có gì đặc biệt này.
- Tiểu tử này bao giờ cũng khiến cho người ta giật mình kinh ngạc.
Mạnh Vô Ưu cười mắng.
Mộc Yến mỉm cười, nói:
- Chấn Tam Sơn vừa ra, chắc hẳn Phương Lâm sẽ được rất nhiều người chú ý. Chỉ là không biết tâm tư của thủ tọa thế nào.
Vẻ tươi cười của Mạnh Vô Ưu hơi thu lại, nói:
- Thủ tọa người này tâm tư quá sâu, nhưng có vài điều có thể khẳng định được, hắn sẽ không để cho Phương Lâm uy hiếp được địa vị của người kia.
Mộc Yến gật đầu, không nói gì nữa.
Bên kia, Triệu Đăng Minh và Ngô Chấn đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có phần không thể tiếp nhận được.
- Không ngờ Phương Lâm này che giấu sâu như thế. Lại còn biết thủ pháp Chấn Tam Sơn đã sớm thất truyền. Lần này tính sai rồi.
Ngô Chấn trầm mặt nói.
Triệu Đăng Minh chau mày, trên mặt có phần tối tăm, nói:
- Chúng ta đều biết về lai lịch của Phương Lâm, chỉ là một kẻ đến từ một gia tộc nhỏ. Hắn lại nắm giữ thủ pháp luyện đan cổ như Chấn Tam Sơn. Chuyện này sợ rằng đáng để tìm hiểu tới cùng.
Ngô Chấn gật đầu. Những đệ tử bên ngoài kia đều chỉ biết kinh ngạc trước biểu hiện của Phương Lâm, nhưng trưởng lão giống như bọn họ lại nhìn thấy được vài điều sâu hơn. Phương Lâm và Lư Cửu Hà thắng bại ngược lại là thứ yếu. Mấu chốt là Phương Lâm nắm giữ thủ pháp luyện đan Chấn Tam Sơn, đủ để dẫn tới coi trọng cực lớn.
Rất nhiều thủ pháp luyện đan cổ xưa đã thất truyền. Các luyện đan sư hiện tại chỉ có thể từ trong một ít cổ tịch bị tàn phá nhìn thấy những thủ pháp cổ xưa.
Hiện tại, Phương Lâm lại thể hiện ra Chấn Tam Sơn một trong những thủ pháp cổ xưa. Tuy rằng hiện tại Phương Lâm vẫn có vẻ bé nhỏ không đáng kể, nhưng có một môn thủ pháp luyện đan cổ xưa này trong người, tầm quan trọng của hắn đã lớn hơn bất kỳ một trưởng lão Đan tông nào.
- Cho dù hắn biết Chấn Tam Sơn, thủ tọa cũng vẫn không tha cho hắn.
Triệu Đăng Minh bỗng nhiên cười lạnh nói.
Ngô Chấn gật đầu, Chấn Tam Sơn tất nhiên kinh người. Nhưng nơi này là Đan tông, thủ tọa Đan tông mới là chủ nhân chân chính. Phương Lâm tồn tại, ở trình độ nhất định, đã uy hiếp đến địa vị của người kia.
Trên đan đàn, Lư Cửu Hà tỉnh lại. Khi vừa tỉnh lại, đầu tiên hắn mất hồn lạc phách nhìn về phía bên trong lò luyện đan.
Khi hắn nhìn thấy được một đống còn lại đen như mực, thiếu chút nữa lại ngất đi.
- Tại sao có thể như vậy được?
Lư Cửu Hà khóc không ra nước mắt, cảm giác toàn thế giới đều sụp đổ. Hắn không thể tin được vào tất cả mọi thứ trước mắt. Thậm chí hắn còn tát mình một cái, xem mình có phải đang ở trong giấc mơ hay không?
Sau khi dại ra một lúc lâu, Lư Cửu Hà mới không thể không tiếp nhận sư thực mình luyện đan thất bại.
Chu trưởng lão ho khan một tiếng, nói:
- Lư Cửu Hà, dựa theo lời ngươi nói lúc trước, ngươi phải giao Bách Niên Chi cho Phương Lâm.
Nghe hắn nói như thế, mọi người đều đồng tình nhìn Lư Cửu Hà. Điều này thật là quá thiệt hại. Không chỉ có mặt mũi ném đi hết không còn một mảnh, còn phải chắp tay tặng thứ quý trọng như Bách Niên Chi cho người. Lư Cửu Hà lần này ngã như vậy, còn nhiều hơn nửa đời hắn ngã xuống.
Vẻ mặt Lư Cửu Hà bi thương căm phẫn và ủy khuất, phần nhiều hơn chính là không cam lòng. Hắn rất có lòng tin đối với thuật luyện đan của mình. Chỉ là Ngưng Huyết đan mà thôi, hắn làm sao có thể thất bại?
Bỗng nhiên, Lư Cửu Hà kịp phản ứng. Ở giây phút luyện đan cuối cùng, lò luyện đan của mình đột nhiên chấn động quỷ dị.
Lư Cửu Hà vững tin, sở dĩ mình luyện đan thất bại, nhất định là có liên quan đến chấn động lò luyện đan cuối cùng.
“Chẳng lẽ là Phương Lâm này giở trò quỷ?”
Lư Cửu Hà oán độc nhìn Phương Lâm. Hắn lại hoàn toàn không để ý.
- Lư Cửu Hà, ngươi nghe được bản tọa nói không?
Chu trưởng lão nhìn thấy Lư Cửu Hà này tự nhiên không có ý lấy ra Bách Niên Chi, nhất thời có phần không vui nói.
Lư Cửu Hà nghe vậy, trong lòng liền có vạn phần không nỡ và không muốn. Nhưng hắn cũng chỉ có thể thành thật lấy Bách Niên Chi ra, vạn phần đau lòng giao vào trong tay Chu trưởng lão.
Chu trưởng lão cầm ở trong tay quan sát một hồi, xác nhận đây chính là Bách Niên Chi không sai lầm, lúc này mới xoay người giao cho Phương Lâm.
Nhìn thấy Bách Niên Chi rơi vào trong tay Phương Lâm, trong lòng Lư Cửu Hà căm hận, lập tức thu Thanh Nham đỉnh xoay người rời đi.
Hắn không muốn lưu lại nơi này một nơi khiến hắn mất hết mặt mũi, càng không muốn nghe đến người khác chế giễu hắn.
Quan trọng nhất, hắn không muốn nhìn thấy cảnh tượng Phương Lâm bỏ Bách Niên Chi của mình vào trong túi.
Lư Cửu Hà vội vàng rời đi. Không ai chú ý tới hắn. Ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người Phương Lâm.
Giờ phút này là thuộc về người thắng.
Trong đám người, một đệ tử Võ tông cười nói:
- Phương Lâm này ngược lại thật sự có tài. Xem ra sau này chúng ta có thể tìm hắn nhờ luyện đan cho chúng ta.
- Tiểu tử này tuy rằng nhìn có chút đáng đánh, nhưng trình độ luyện đan thật sự không tệ. Chúng ta có thể kết giao.
Một đệ tử Võ tông khác cũng gật đầu nói.
Nhóm người Khang Lộc cũng xám xịt rời đi. Phương Lâm thắng, tất cả bọn họ đều thất bại.
Đại điện Đan tông, Cổ Đạo Phong đứng ở sau bàn sắt, chắp hai tay sau lưng, giống như một cây tùng xanh, sừng sững không động.
- Phương Lâm thắng, đồng thời sử dụng ra thủ pháp luyện đan cổ xưa Chấn Tam Sơn.
Phía dưới đại điện, một người thanh niên gương mặt mỉm cười, nói với Cổ Đạo Phong.
- Chấn Tam Sơn?
Cổ Đạo Phong xoay người lại, trên gương mặt nho nhã có vẻ kinh ngạc.
Người thanh niên cười nói:
- Ngươi cũng giật mình sao? Lúc ta chính mắt thấy được, còn muốn giật mình hơn ngươi.
Cổ Đạo Phong lộ vẻ trầm tư, hồi lâu mới nói:
- Để cho Đan các đứng ra, nắm lấy phương pháp Chấn Tam Sơn.
Người thanh niên gật đầu, lập tức rời khỏi đại điện.
Tuy rằng một trận đấu ở đan đàn đã kết thúc, nhưng tiếng vọng dẫn tới, lại kéo dài rất lâu.
Ngoại trừ Đan tông bên này, ngay cả chỗ Võ Tông cũng có rất nhiều người đang bàn luận về cái tên Phương Lâm này.
Phương Lâm vốn đang suy nghĩ làm thế nào để danh tiếng của mình bạo phát ở chỗ Võ Tông. Lần này so tài luyện đan vừa lúc khiến cho Phương Lâm đánh ra danh tiếng.
Ngày thứ hai sau khi so tài luyện đan, lại có đệ tử Võ tông tới kết giao với Phương Lâm. Phương Lâm tất nhiên vô cùng hoan nghênh. Đồng thời hễ có đệ tử Võ tông tới thăm hỏi mình, hắn đều rất hào phóng tặng cho một viên Ngưng Huyết đan.
Trong vòng một ngày, chín viên Ngưng Huyết đan chế luyện ở trong trận so tài luyện đan đều đã được tặng ra ngoài. Mặc dù có chút đau lòng, nhưng nó lại rất cần thiết. Tối thiểu những đệ tử Võ tông này thu đan dược, tất nhiên phải ở Võ Tông bên kia nói tốt cho Phương Lâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.