Kiều Hãn thấy Kiều Phương vẫn im lặng thì tiếp tục nói: “Lúc cha biết em đến Trung Châu thị, cha có cố ý đi tìm em để nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?” Kiều Phương nhẹ giọng hỏi.
Triệu Lâm cũng vểnh lỗ tai lên nghe.
Kiều Hãn rũ mắt, cười nói: “Chị cũng biết mà, cha là một người da mặt mỏng, cho dù có một số việc đã làm sai, thì nhiều lắm là ngồi nghe chỉ trích, chứ không chịu thừa nhận là mình sai hoặc là đi giải thích.
Vậy mà hôm ấy, cha lại đột nhiên thảo luận với em về kinh nghiệm nuôi mèo.
Cha nói rằng trước đây mình không đủ kinh nghiệm, hiểu lầm chỉ cần cho mèo thức ăn mèo là nó sẽ giống như chó con mà quấn lấy mình.
Chỉ là sự thật không phải như thế. Mèo là mèo, chó là chó. Mèo cũng có tính tình của mèo.
Làm người nuôi mèo, phải tôn trọng tính tình của mèo, tôn trọng một vài điểm mèo không thích, vậy thì mới có thể vui vẻ bên nhau.”
Nói đến đây, Kiều Hãn không nhịn được cong môi, dường như là đang vui sướng khi người gặp họa, nói tiếp: “Cha còn nói trước đây không đủ kinh nghiệm, mắc phải rất nhiều sai lâm khi nuôi mèo, bảo em cảnh giác một chút, đừng để
giống như cha.”
Kiều Hãn nói chuyện với giọng điệu trêu ghẹo và vui vẻ. Nhưng mỗi một câu nói của ông đều đánh thẳng vào trong lòng Kiều Phương.
Bà gần như là đỏ mắt ngay lập tức, nước mắt chảy dài trên mặt.
“Ngẫm lại nhiều năm qua, cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-long-y/3463148/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.