“Chỉ biết sơ sơ thôi.” Triệu Lâm trả lời qua loa. Nghe vậy, Giang Tước Nhi mỉm cười, dường như đoán ra được gì đó, cười nói: “Chắc chắn là nhà họ Trần và dì Kiều cảm thấy anh rất yếu, không muốn nói cho anh biết, đúng không?”
“Bọn họ chỉ nói sơ qua thôi, hôm nay bận đủ chuyện, chưa kịp nói rõ ràng.” Triệu Lâm mặt mày bình thường, đương nhiên là sẽ không thừa nhận rồi.
“Nhà họ Nguyên và nhà họ Kiều đều là thế gia Trung Nguyên.” Giang Tước Nhi hời hợt nói.
Thế gia Trung Nguyên...
Nghe bốn chữ kia, Triệu Lâm nheo mắt lại.
Trung Nguyên là một khu vực.
Về phần thế gia, thế gia là một gia tộc có truyền thừa.
“Nói tiếp đi!” Triệu Lâm còn muốn biết thêm chuyện khác nữa. “Giao dịch coi trọng công bằng.
Tôi đã cho anh biết rất nhiều thứ rồi. Nhưng anh lại không cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn, dù là vật chất hay là thân thể.
Vậy nên, giao dịch hôm nay đến đây là kết thúc.
Trừ khi... anh lấy ra được thứ mà tôi cảm thấy hứng thú.”
Giang Tước Nhi nằm trên sô pha, nói với giọng dịu dàng xen lẫn khiêu khích. “Ngoài tiên khí thượng cổ ra, cô còn muốn gì trên người tôi?” Triệu Lâm hỏi.
“Mấy năm qua vì chạy trốn, trên người tôi còn vết thương ngầm trong cơ thể, cần anh chữa trị.” Giang Tước Nhi nói.
Nghe vậy, Triệu Lâm tập trung tinh thần, dùng hỏa nhãn kim tinh nhìn kỹ Giang Tước Nhi.
Ngay sau đó, anh nhìn thấu hết tình trạng thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-long-y/3403549/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.