“Anh định đi báo cảnh sát hả?” Giang Tước Nhi hỏi.
Triệu Lâm gật đầu: “Đúng vậy, đi báo án trước rồi nói sau.”
“Lúc con đi cũng phải chú ý an toàn.” Kiều Phương cố ý dặn dò.
Trải qua buổi trò chuyện, bà cũng cảm thấy có nguy cơ đang đến. Triệu Lâm đáp lời rồi đứng dậy, đồng thời nhíu chặt mày.
Rốt cuộc đây chỉ là một trận ngoài ý muốn hay là một trận cố ý mưu sát? Nếu là cố ý mưu sát...
Động cơ là gì?
Chủ mưu là ai?
Triệu Lâm rũ mắt. Hiện nay người mà anh thật sự đắc tội không nhiều lắm, trong đó có hai bố con nhà họ Vương, chỉ là hai người họ không có gan làm vậy.
Còn ai nữa đây?
Triệu Lâm nhớ kỹ lại, tỏa định được hai mục tiêu.
Một là Tê Nguyên từng xảy ra xung đột với mình. Hai là hung thủ có ý định làm hại ông cụ Trần.
Bên phía Tê Nguyên thì rất đơn giản. Anh ta ghen ghét mối quan hệ giữa mình và Lý Sơ Ảnh, bị mình đánh một trận.
Có điều, chỉ là một trận xung đột nhỏ mà thôi, đáng giá để đối phương đi thuê người giết người?
Triệu Lâm nhíu mày, tuy rằng không chắc lắm nhưng cũng không loại bỏ khả năng này.
Nguyên nhân rất đơn giản, đám phú nhị đại kia một khi nổi điên lên rồi thì ai cũng không hiểu nổi tư duy của đối phương.
Bạn cho rằng mạng người quan trọng hơn trời. Nhưng đối với bọn họ mà nói, đây chỉ là một trò chơi, một lần trả thù đơn giản. Thật ra thì Triệu Lâm thiên hướng khả năng thứ hai hơn.
Cổ trùng trong cơ thể ông cụ Lâm là do người ngoài gây ra. Nhất là với cổ vương, rõ ràng là có người cố ý giăng bẫy.
Mình chữa bệnh cho ông cụ Trần, khắc chế cổ trùng của đối phương, đối phương ít nhiều gì cũng sẽ có phát hiện.
Trải qua vài ngày điều tra, đối phương ra tay cảnh cáo mình cũng là dễ hiểu. Nghĩ đến đây, sắc mặt Triệu Lâm khó coi đến cực điểm.
Cuối cùng thì cuộc sống của anh cũng không thể tránh né mà bước vào trung tâm lốc xoáy.
Gợn sóng và lốc xoáy kia thậm chí có thể lan đến người nhà của anh. Triệu Lâm sắc mặt xanh mét, quyết định đi báo cảnh sát, đồng thời gọi điện thoại cho nhà họ Trần và nhà họ Lý, đi điều tra xem tài xế lái xe bán tải là cố ý hay vô tình.
Lúc Triệu Lâm móc điện thoại ra, một số điện thoại lạ đầu số bản địa Trung Châu thị đột nhiên gọi đến.
Triệu Lâm vốn định tắt ngang, nhưng mà dãy số này có sáu số tám, chắc chắn không phải là số chuyển phát nhanh, mà là số của nhân vật có thân phận nhất định.
Ai vậy chứ?
Triệu Lâm đè nén nghỉ ngờ, ấn nút nghe máy.
“Hầy, nghe máy nhanh vậy?” Một giọng nói ngả ngớn vang lên.
“Tê Nguyên?” Nghe thấy giọng nói, Triệu Lâm trực tiếp xác nhận được người gọi là ai.
“Ồ, nghe tiếng là biết ai rồi hả, xem ra anh cũng có ấn tượng rất mạnh về tôi.” Tê Nguyên trào phúng.
Đối phương gọi điện thoại cho mình vào lúc này là để khiêu khích?
Trong lòng Triệu Lâm dấy lên lửa giận. Anh giận dữ hỏi: “Chuyện mẹ tôi là do anh phái người làm hả?”
“Cái gì?” Đầu bên kia điện thoại, Tê Nguyên thấy Triệu Lâm nói trắng ra thì rất ngạc nhiên.
“Anh điều tra ra nhanh vậy? Tôi làm bí mật lắm mà, thế mà cũng bị anh điều tra ra được?” Giọng điệu Tê Nguyên mang theo vẻ chế giêu. Anh ta không hề tức giận, ngược lại còn có chút vui vẻ.
Khoảnh khắc nghe đối phương thừa nhận, khuôn mặt Triệu Lâm trở nên dữ tợn, hỏi thẳng: “Mày đang ở đâu? Nói cho tao biết mày đang ở đâu?”
“Ha ha ha ha hai”
Đầu bên kia điện thoại, nghe thấy giọng điệu tức giận muốn hộc máu của Triệu Lâm, không nhịn được cười to lên.
Đúng rồi!
Chính là như vậy!
Đây là điều mà anh ta mong chờ đã lâu.
Anh ta muốn nhìn thấy dáng vẻ giận dữ và mất lý trí của Triệu Lâm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]