“Con biết chú là gì của con không?” Trần Cửu Kỳ hỏi.
Triệu Lâm lắc lắc đầu.
Trần Cửu Kỳ nhìn Triệu Lâm, nói: “Chú và bố con là bạn chơi từ nhỏ, ba người bọn chú đã kết nghĩa anh em, tính theo vai vế thì con phải gọi chú là chú ba.”
“Chú là chú hai của con. Thật ra thì chúng ta chính là người một nhà” Trần Long Tượng nhìn Triệu Lâm, nói với vẻ nghiêm túc.
Ba người Vương Thánh Thủ, Gia Cát Bắc Thần và Lý Sơ Ảnh nghe cuộc đối thoại này đều có chút khó tin.
Sao lại biến thành hiện trường nhận thân thích rồi?
Dường như Triệu Lâm và nhà họ Trần có bí mật nào đó mà người ngoài không biết?
“Mẹ tôi rất ít khi nhäc về chuyện bố và ông nội..” Triệu Lâm bình tĩnh nói, ý ngầm là tôi chưa từng nghe nói những chuyện mấy người vừa nói.
Nghe vậy, Trần Long Tượng không nhịn được chỉ một ngón tay vào Trần Cửu Kỳ, nói: “Con có biết chú ba con vì...”
Trần Long Tượng mới nói được một nửa thì... Cạch!
Một tiếng gõ mạnh vang lên khắp phòng.
Là Trần Cửu Kỳ!
Ông dùng quải trượng của mình gõ thủng một lỗ trên ván gỗ dưới chân.
Vương Thánh Thủ và Gia Cát Bắc Thần thấy cái lỗ nhỏ kia thì hơi thay đổi sảc mặt, thảo nào người ngoài gọi Trần Cửu Kỳ là áo trong của nhà họ Trần.
Chỉ với cái sức trâu này của đối phương là đủ để nghiền áp vô số người.
Trần Cửu Kỳ cắt ngang lời nói của anh hai. Ông đã bình tĩnh lại, nói với giọng điệu mềm ấm: “Chúng ta tạm thời không nói mấy chuyện này. Con đi thăm ông cụ trước đi. Chờ khám bệnh cho ông cụ xong, một nhà chúng ta lại đóng cửa nghiêm túc tâm sự với nhau. Con đã lớn rồi, chú sẽ không coi con là trẻ con. Chú và chú hai đều sẽ nghiêm túc lắng nghe lời nói của con. Con thấy sao?”
Giọng nói mềm ấm của Trần Cửu Kỳ mang theo vẻ thân thiết và dịu dàng.
Triệu Lâm rất khó từ chối, đành phải gật nhẹ đầu, xem như đồng ý.
Trần Long Tượng nhìn thoáng qua Trần Cửu Kỳ bằng ánh mắt phức tạp.
Tuy rằng Trần Cửu Kỳ là em trai ruột của ông, hai anh em bọn họ đã sống gần nhau hơn bốn mươi năm, nhưng mà từ khi em trai ông chịu khổ, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy em trai ông dịu dàng nói chuyện với người ta như vậy.
Có điều ông cũng hiểu được, hiểu được răng với em trai ông, chuyện Triệu Lâm sống tốt quan trọng với em trai ông đến mức nào.
“Đi theo chú.” Trần Long Tượng nói. Vương Thánh Thủ đi theo sau.
Gia Cát Bắc Thần ngẫu nhiên nhìn về phía tờ giấy A4 đặt trên bàn, thầm học thuộc lòng. Chờ khi học thuộc rồi, ông ta mới đứng dậy, từ từ đi về phía toilet.
Vừa vào toilet, ông ta liền lấy ra chiếc nokia giấu trong mép quần áo, nhanh chóng gửi tin tức mình vừa thấy cho thượng chủ.
Khi gửi tin tức xong, trái tim Gia Cát Bắc Thần đập thình thịch lên, vội vàng xóa bỏ tin nhắn, tắt máy điện thoại, xác nhận giấu kỹ rồi mới ra khỏi toilet.
Triệu Lâm và Vương Thánh Thủ đi theo Trần Long Tượng. Ra khỏi nhà lầu thứ nhất trong trang viên, đi qua một hoa viên, tới một căn nhà nhỏ yên lặng.
Ngoài căn nhà nhỏ có hàng rào, trên hàng rào phủ kín cáp điện, bốn phía căn nhà có bốn tòa tháp, mỗi tòa tháp đều có người canh gác, bọn họ cầm kính viễn vọng canh phòng. nghiêm ngặt.
Thấy cảnh này, Vương Thánh Thủ cảm thán chuyện lạ.
Đây là lần đầu tiên Triệu Lâm thấy canh phòng như thế, không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Trần Long Tượng không hề giải thích. Bọn họ đi thẳng một đường đến phòng bệnh năm ở cuối căn nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]