“Cậu... sắp tan làm hả?” Phó viện trưởng thấy anh đã đổi đồ thường thì hỏi.
“Vâng.” Triệu Lâm gật đầu.
Phó viện trưởng Trình lộ ra vẻ tự hỏi, nói: “Vậy trưa ngày mai tôi tới tìm cậu. Hai người họ mới vừa giải thích rõ mọi chuyện rồi. Ngày mai tôi và cậu làm thủ tục, lập biên bản về chuyện giữa cậu và Vương Vũ, để rửa sạch nỗi oan của cậu.”
Nghe phó viện trưởng Trình tỏ thái độ, Vương Vũ và Lữ Nam Nam đều mím chặt môi không nói lời nào.
Trong đôi mắt sưng vù chỉ còn khe hở của Vương Vũ hiện lên vẻ ghen ghét.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy phó viện trưởng Trình “thân thiết” với một người như vậy.
Bình thường ông ta nói chuyện đều là “cậu tới văn phòng tôi” hoặc “cậu đi văn phòng tôi đợi tôi”, tới lượt Triệu Lâm lại biến thành “tôi tới tìm cậu”.
Con mẹ nó khác nhau lớn quá đi!
Nhưng mà Vương Vũ không dám nói một lời nào. Bởi vì bệnh viện đã có kết luận cho việc xử lý hắn ta.
Một khi có biên bản là hắn ta phải từ chức và rời khỏi bệnh viện Bàn Bắc.
Biên bản chỉ lưu hành nội bộ chứ không ghi vào trong hồ sơ của hắn ta.
Đây là kết quả miễn cưỡng mà Vương Diệu Thăng gần như phải quỳ lạy cầu xin hai vị viện trưởng mới có được.
Có điều, bên phía bệnh viện cũng nói rõ là nếu Triệu Lâm muốn thì chuyện Vương Vũ sao chép sẽ phải ghi vào trong hồ sơ.
Hồ sơ sẽ đi theo con người suốt cả đời.
Nếu trong hồ sơ của Vương Vũ có “biên bản sao chép” thì cả đời này hắn ta cũng đừng mong làm các chức vị có liên quan đến bác sĩ.
Kết quả xử lý dành cho Lữ Nam Nam thì đơn giản hơn nhiều. Chờ kết thúc thực tập, cô ta chỉ cần từ chức là được rồi.
Rốt cuộc thì bản chất vấn đề của cô ta rất khó để đánh giá.
Cô ta chỉ là đưa báo cáo của Triệu Lâm cho Vương Vũ xem. Vậy nên chỉ có thể buộc cô ta nghỉ việc từ góc độ nhân phẩm.
Đừng thấy cách xử phạt nhìn như không sao cả mà lầm, thật ra thì nó gần như là chặt đứt tiền đồ của hai người Vương Vũ và Lữ Nam Nam.
“Vâng, cảm ơn ông.” Triệu Lâm nhẹ nhàng nói.
“Không sao hết, chờ khi nào chúng ta lại đi uống một ly, trò chuyện cho thỏa thích.” Phó viện trưởng Trình nhiệt tình nói.
Từ đầu đến cuối, anh không hề nhìn Vương Vũ, Lữ Nam Nam một cái nào.
Hai người họ không xứng!
Lữ Nam Nam nhìn theo bóng lưng Triệu Lâm, rồi nhìn lại tươi cười nịnh bợ chưa tan hết trên mặt phó viện trưởng Trình, trong lòng đủ mọi cảm xúc, tâm tình hoảng hốt, cuối cùng hóa thành nước mắt.
Vì sao cô ta lại ngốc như vậy chứ?
Vì sao cô ta lại vì một chút lợi ích mà từ bỏ một người đàn ông yêu mình?
Từ bỏ dưa hấu thật sự?
Vì sao mình lại ngốc như vậy chứ?
Lữ Nam Nam càng nghĩ càng ấm ức, tiếng khóc quanh quẩn trong cả hành lang, khiến rất nhiều người để ý.
Triệu Lâm không hề biết chuyện này. Có điều, dù có biết thì anh cũng sẽ không quan tâm.
Loại phụ nữ này không đáng để anh lãng phí một chút tỉnh lực nào.
“Cô đến đâu rồi?” Ra khỏi lâu khám bệnh của bệnh viện, Triệu Lâm nhắn tin hỏi Lý Sơ Ảnh.
“Sắp đến rồi, anh đi giao lộ phía bắc đợi tôi đi?” Lý Sơ Ảnh hỏi.
“Ok” Triệu Lâm trả lời dứt khoát.
Có điều, lúc anh đang đi ra cổng bệnh viện, khóe mắt nhìn thấy vài người đàn ông bước xuống xe bảo mẫu Mercedes-Benz ở cách đó không xa, rồi bước nhanh về phía anh.
“Gì đây?” Triệu Lâm nhíu mày, cũng không để ý, chỉ là bước chân nhanh hơn.
Thấy vậy, vài người đàn ông kia trực tiếp chạy tới, thậm chí có thêm một đám người trên xe bảo mẫu Mercedes-Benz bước xuống bao vây hai bên của anh.
Đến tìm anh hả?
Ai vậy?
Người do nhà họ Vương phái tới?
Bọn họ có năng lực thế sao?
Triệu Lâm giật mình, nhặt một khối gạch dưới đất lên, lặng lẽ lùi sát ra vách tường.
Từ khi tu luyện, lực lượng và tốc độ của anh tăng lên rất nhiều. Dù vậy thì anh cũng không dám đảm bảo là một mình có thể đánh thắng được nhiều người. Nhưng anh muốn dựa vào khối gạch để bỏ chạy là không thành vấn đề.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]