Nghe thấy những lời mắng nhiếc quá đáng của Uyển Đình, Giai Kỳ cuối cùng cũng khẽ lên tiếng: “Uyển Đình, em đừng nói nữa!”. Không thể không nói dáng vóc của Uyển Đình cũng rất xinh đẹp, cô ta nhanh chân bước về phía Giai Kỳ, như đang đi biểu diễn người mẫu vậy, rất đẹp.
“Công ty của vợ tôi thiếu 500 triệu, cô làm sao biết tôi sẽ không giúp được gì!?” Lăng Thành cười híp mắt nhìn cô ta. “Tôi nhớ, lúc trước cô đã từng nói với tôi nếu tôi có thể lấy ra được 500 triệu cô sẽ gọi tôi một tiếng ‘cha’ đúng không?”
“Đúng!”. Uyển Đình chậm rãi đứng lên và nói: “Đâu? Anh móc ra đây cho tôi xem. Hôm nay anh mà không ấy ra được thì anh phải gọi tôi một tiếng “mẹ” đó!”.
Lăng Thành nhẹ nhàng ngồi trên ghế, rồi cầm cái túi bẩn xách ngược lên đổ ra, đồ trong túi đó ào ào rơi ra trên mặt bàn, tất cả không gian và con người trong phòng đó như bị đứng hình mất mấy giây, từng xấp tiền mặt màu đỏ, giống như thác nước cứ thế tuôn xuống, đến ngay cả chiếc ghế sô pha siêu to cũng không còn đủ chỗ chứa nữa, rất nhiều tiền đã rơi xuống nền nhà.
“Cái này... đây là...”, Uyển Đình không thể tưởng tượng nổi những thứ mình đang nhìn thấy, cô ta ngạc nhiên đến không nói ra được lời nào”. “Tiền... tiền..., đây đúng là 500 triệu sao?”. Lúc này Tịnh Lâm cũng đi tới, vốn ban nãy đang cáu giận bây giờ thay đổi 180 độ mắt sáng lên, Uyển Đình và Hân Hân chân tay như run lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-con-re/3096438/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.