Chương trước
Chương sau
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, mọi người đều đã tặng quà mà mừng thọ xong, mặc dù trong tất cả số quà tặng mừng thọ hôm nay không có món quà nào quá đắt nhưng cũng không phải là loại quá rẻ, ít nhất cũng phải hơn 20 triệu. Đáng nhắc tới đó chính là món quà của Tống An Nhiên, món quà của cô ta thật sự gây chú ý cho người khác. Đó là một đôi vòng tay bằng ngọc phỉ thúy. Đôi vòng tay này đẹp một cách vô cùng hoàn mỹ không một chút tì vết. Đó là món quà vô cùng đặc biệt, bà Từ sau khi nhìn ngắm vô cùng yêu thích và liên tục khen ngợi Tống An Nhiên. Rồi sau đó trước mặt mọi người bà từ đeo chúng lên tay luôn. “Đúng! An Nhiên là là thế hệ thiếu nữ lớn nhất trong dòng họ Tống, cô ấy cũng là người rất biết cách chăm sóc người khác, bây giờ An Nhiên vẫn còn chưa có bạn trai. Nếu các người ai muốn đến xin cầu hôn thì hãy cứ mạnh dạn tới, đương nhiên nếu muốn đến xin cầu hôn cũng không thể quá ngang bướng. Dù sao sau này muốn làm một người anh rể thì cũng phải ra dáng anh rể”. Những lời nói này còn chưa kết thúc Tống An Nhiên đã xấu hổ đỏ bừng hết cả mặt. Hôm nay khách tới không ít và người động lòng trước vẻ đẹp của Tống An Nhiên cũng không hề ít giống. An nhiên dáng vóc rất đẹp hơn nữa xét về vai vế, cô ta cũng là người có địa vị rất cao. Cô ta đúng quả thật là một mỹ nhân cao cấp, Tống An Nhiên được xếp ngồi cạnh Lăng Thành. Bởi vì trong ngày lễ mừng thọ ngày hôm nay, tất cả mọi vị trí đều được sắp xếp dựa theo vai vế trong dòng họ. Anh ta quả là người có phúc, ngồi bên tay phải là Giai Kỳ, ngồi bên tay trái là Tống An Nhiên. 

Nói thật ngay khi đôi vòng tay bằng phỉ thúy được mở ra nhạc Lăng Thành ngồi bên cạnh liền âm thầm gật đầu: “Cái vòng tay này cũng có chút thú vị đấy!”, Lăng Thành giống như là đang lẩm bẩm: phỉ thúy Lão Khanh băng chủng... quả là nguyên liệu tốt đó, phỉ thúy Lão Khanh băng chủng hay được giới buôn gọi là “Lão Khanh Thủy Tinh Chủng”. Loại chất liệu này rất cao cấp, mật độ tinh thể tỉ mỉ, thường lấp lánh trong suốt, tính chất của nó nhẵn nhụi thuần khiết không tỳ vết, vẻ ngoài mang một xu hướng cảm xúc rất mạnh. 

Đoán trừng đôi vòng tay này giá ít nhất phải trên 40 triệu. Tống An Nhiên đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh nghe thấy những lời lầm bầm của Lăng Thành, đôi lông mày thanh tú của cô ta chau lại không nhịn được nhìn về phía Lăng Thành, bình thường cô ta và Lăng thành chính là người của hai thế giới. Một bên là một cô gái xinh đẹp ăn trên ngồi trước sống sung túc hưởng thụ, còn một bên là là một kẻ nghèo khó dơ bẩn lại còn là một tên ở rể. Hình như kể từ ngày Lăng Thành “Gả” đến nhà họ Tống cô ta cũng chưa từng nói chuyện qua với Lăng Thành. Nhưng lúc này đây Tống An Nhiên không nhịn được mà quay sang tò mò hỏi: “Cậu biết phỉ thúy Lão Khanh băng chủng ư?” Tống An Nhiên trong lòng vô cùng kinh ngạc. Cả một dòng họ Tống lớn như vậy nhưng cũng không có ai nhìn thấy chiếc vòng ngọc kia được làm bằng nguyên liệu gì, ngược lại lại bị Lăng Thành nhìn ra. Lăng Thành nhẹ gật đầu hỏi ngược lại : “Đôi vòng tay này của cô cô bao nhiêu tiền vậy?”. “60 triệu” Tống An Nhiên đáp. Lăng Thành lắc lắc đầu, "Cô bị mua đắt rồi, chiếc vòng này, chỉ đáng giá hơn 40 triệu thôi". 

“Tại sao?”, lòng hiếu kỳ của Tống An Nhiên trỗi dậy. Đôi vòng tay này là một người bạn thân đã bán cho cô, người bạn đó đã nói rằng không kiếm chút lời nào từ cô cả. Lăng Thành thấp giọng nói: “Để định giá Ngọc Bích cần xét các yếu tố: Kết cấu, độ kết tinh, độ trong suốt, màu sắc. Đôi vòng tay này của cô xét về ba yếu tố phía trước đều không tệ, nhưng vấn đề liên quan xuất hiện tại màu sắc, cái vòng tay này màu sắc phân bố không được đều. Giá của nó trên thị trường chỉ ở tầm mức 45 triệu. Nếu cô tìm Mua được ở chỗ người quen thì nhiều nhất cũng chỉ là 40 triệu. Nếu vượt qua số này thì tức là người đó đó đang kiếm lời của cô đó”. Tống An Nhiên nhìn Lăng Thành không chớp mắt. Một người chuyên gia cũng chưa chắc đã dám khẳng định như vậy, vả lại trong mắt người khác tên Lăng Thành này chỉ là một kẻ vô dụng. Anh ta lại còn có kiến thức hiểu biết về phương diện này ư ? 

" Thưa bà Từ, đây là quà tặng của cháu ạ!". Lúc này một thanh niên chừng hai mươi mấy tuổi tiến lên một bước, người thanh niên đó chính là trưởng họ tương lai của nhà họ Chu tên là Chu Hắc Minh. Mở hộp quà ra trong nháy mắt không ít người đều ngẩn người ra. Bên trong chiếc hộp là một tờ séc với trị giá 1.314.520.000 nghìn đồng. Mặc dù con số này có ẩn ý rằng là trọn đời trọn kiếp Anh Yêu Em, tuy nhiên món quà này lại có chút không hợp với chủ đề của ngày hôm nay. Nhưng con số cũng là hơn 1 tỷ.

“ Thưa bà! Hôm nay cháu muốn đến xin cầu hôn. Từ lâu cháu đã yêu mến An Nhiên”. Chu Hắc Minh từng câu từng chữ nói ra ra. Lúc này tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Tống An Nhiên. Lúc đó, cô ta đang cùng Lăng Thành trò chuyện chiếc vòng phỉ thúy. Hai người họ nói chuyện với khoảng cách vô cùng gần. Khoảnh khắc đó, Chu Hắc Minh mặt mũi lập tức đen xì lại, Anh ta đến để xin cầu hôn với Tống An Nhiên, thế nhưng cô ta lại đang trò chuyện vui vẻ thân mật cùng với Lăng Thành. Người khác trò chuyện tán gẫu cũng chẳng sao sao ,nhưng tại sao lại là tên Lăng Thành vô dụng kia. “Anh ngồi cách An Nhiên một chút cho tôi”, Chu Hắc Minh nổi giận, chỉ tay vào Lăng Thành kêu anh ta đi ra. Lăng Thành chỉ cười nhạt một tiếng, anh ta chưa kịp nói câu nào thì Tống An Nhiên đã đứng dậy: “Thưa bà chuyện xin cầu hôn này cháu còn phải cân nhắc ạ”. Bây giờ có quá nhiều người Tống An Nhiên cũng không thể trực tiếp từ chối Chu Hắc Minh được. Chu Hắc Minh này mặc dù là một người đầu óc thông minh, việc kinh doanh của anh ta cũng không tệ, nhưng anh ta lại là một người quá nóng vội, anh ta cũng không phải là mẫu hình mà An Nhiên thích. Ngay lập tức hiểu ra ý, bà Từ cười một tiếng rồi nói: “Chờ buổi lễ mừng thọ này kết thúc hai nhà chúng ta sẽ bàn lại chuyện xin cầu hôn này sau”. Hắc Minh lúc này chỉ nhìn chằm vào Lăng Thành với con mắt đỏ ngầu. Ngay từ lần đầu tiên gặp Tống An Nhiên Chu Hắc Minh đã đem lòng yêu thích nàng cô ta. An Nhiên nổi tiếng là một cô gái xinh xắn nhưng lại lạnh lùng, chưa từng thấy cô ta nói chuyện với lại người khác giới. Vậy mà bây giờ giờ lại nhìn thấy cô ta nói chuyện với Lăng Thành một cách vui vẻ như vậy, thì hỏi làm sao mà Chu Hắc Minh không tức giận được. 

“Thưa bà, Tổng giám đốc Hạc, Hạc Hiên tới”. Lúc này một âm thanh vang lên tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa ra vào, Hạc Hiên Hôm nay anh ta mặc một bộ bộ vest rất lịch lãm, tóc vuốt keo hất ra sau, nhìn tinh thần anh ta vô cùng phấn chấn, trên tay anh ta cầm một chiếc hộp dài, bước nhanh chân đi tới về phía bà Từ. “Thưa bà cháu Hạc Hiên đã đến”. 

“Hạc Hiên tới rồi đó à! mau qua đây!”. Bà Từ cười một tiếng. Tất cả mọi người đều sớm đã nghe tin hôm nay Hạc Hiên sẽ chuẩn bị một món quà lớn và anh ta cũng muốn đến xin cầu hôn Gia Kỳ. Đám người nhìn theo chiếc hộp trong tay của anh ta, không một nháy mắt một chút nào, trong lòng sớm đã rất hiếu kỳ. Nghe nói anh đã chuẩn bị một món quà mà bà từ vô cùng yêu thích. Đó là món quà gì mà để hắn có thể tự tin như vậy được. Đi tới cúi người lễ phép chào, Hặc Hiên lúc này bề ngoài vô cùng phong độ đẹp trai, nhưng trên thực tế chỉ có anh ta mới biết anh ta đã không còn tài sản gì trong tay rồi. Nhà trọ Lăng đã tịch thu công ty của anh ta và trục xuất anh ta ra khỏi công ty. Hôm nay anh ta đến tham dự buổi mừng thọ này tất cả đều là dùng tiền của anh ta, anh ta đã đầu tư một bộ vest đắt tiền và tự nhủ hôm nay nhất định phải thành công. "Thưa bà…!". "Có chuyện gì thì cháu cứ nói thẳng đi!". Hạc Hiên chậm rãi nói ngay: "Từ lần đầu tiên cháu gặp Giai Kỳ, cháu đã đem lòng yêu thương , nhưng Giai Kỳ lại bị gả cho một tên vô dụng. Ba năm kết hôn, cả thành phố Đại Phong này đều đem chuyện cưới hỏi này để chê cười Giai Kỳ. Cô ấy đã phải nhẫn nhịn đủ điều, cháu không nhẫn tâm tiếp tục nhìn cô ấy phải chịu đựng những lời đắng nữa". Hôm nay bất luận như thế nào cháu cũng muốn được nói hết những suy nghĩ trong lòng." Anh ta hít một hơi thật sâu rồi nói: "Cháu muốn xin cưới Giai Kỳ”. Lời nói của anh ta vừa dứt tất cả mọi người đều sốt sắng lên. Những điều này cũng nói thẳng quá đi mất thôi! Không để lại chút mặt mũi nào cho Lăng Thành nữa ư, nhưng nghĩ kỹ lại một chút một tên vô dụng như Lăng Thành thì chừa lại mặt mũi cho anh ta làm gì, Hạc Hiên vốn chẳng sợ đắc tội với anh ta, “Mấy năm qua cháu đối với Giai Kỳ mong nhớ ngày đêm, Hạc Hiên tiếp tục mở miệng nói lần nữa:“ Vì cô ấy cháu có thể từ bỏ hết tất cả. Hạc Hiên cháu bất tài, nhiều năm như vậy dựa vào sự cố gắng của bản thân cũng chỉ có số tài sản hơn 3 tỷ, cũng bởi vì Giai Kỳ nói thích một câu cháu đã đem bán công ty đi mua cho cô ấy đôi giày Mộng Như Ý".  

“Cái gì?!” tất cả mọi người lúc này đều xôn xao cả lên nhao nhao nhìn về phía chân của giai Kỳ. Một đôi giày cao gót sang trọng lấp lánh, và thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn . Đôi giày này quả thật quá là sáng trọng, khí chất cao quý. Làm cho tất cả mọi người nhìn không chớp mắt. Quá đẹp! Một cô gái xinh đẹp kết hợp với một đôi giày đẹp. Đúng vậy đôi giày này cả thế giới chỉ có 99 đôi, có tiền cũng không mua được nhất định là phải có mối quan hệ. “Đúng là để người ta phải ngưỡng mộ quá đi mất thôi, nếu tôi có đôi giày này, đi ngủ tôi cũng đều phải mang nó lên chân mất”. Không ít những cô gái túm tụm lại bàn luận với nhau, đôi Mộng Như Ý này, có cô gái nào nói là không hâm mộ chứ, nếu có thì chắc chắn người đó đang dối lòng. Trong thời khắc đó tất cả các cô gái đều nhìn Hạc Hiên với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ và si mê. Tinh Lâm và Tống Thiên Long cũng gật gù đầu tán thưởng. Chỉ có Lăng Thành Lúc này anh ta cau mày lại: “Khốn nạn thật! tên Hạc Hiên này đúng là mặt dày quá mức mà, anh ta còn dám cả nhận đôi giày đó là anh ta mua, anh đã có phải bị điên rồi không?”. 

 “Hôm nay là ngày mừng thọ của bà, cháu tới đây xin cầu hôn cháu cũng muốn bày tỏ chút thành ý với bà, đây là món quà của cháu dành cho bà”. Nói rồi Hạc Hiên một tay mở chiếc hộp ra. Khi chiếc hộp được mở ra, tất cả mọi người đều vậy lại, tràn đầy những tiếng hô ngạc nhiên: “Cái này... cái này... đây là… đây là… ”.Tất cả mọi người đều choáng váng, ngay đến bà Từ cũng không nhịn được đứng lên đi đến trước mặt Hạc Hiên, trong hộp này là một bức thư pháp, Hạc Hiên đem mở bức thư pháp đó ra đắc ý nói : “Đây chính là bức thư pháp của Vương Hữu Quân, một nhà thư pháp nổi danh bậc nhất, bức thư pháp này cháu đã phải nhờ bạn tìm hộ và mua lại với giá cao. Cháu biết bà rất thích đồ cổ, đặc biệt là bức thư pháp này. Đây cũng coi như là một chút thành ý của cháu . 

Cái gì lúc này Lăng Thành cũng từ trên ghế đứng lên. Bức thư pháp của Vương Hữu Quân, hai ngày trước không phải là Đồng Minh Thành mấy người bọn họ đã đưa cho anh ta sao? Không phải là thư pháp của Vương Quốc Quân? Nói thật, Đồng Minh Thành và Cẩm Tiêu Quân tuyệt đối sẽ không bao giờ dám đưa hàng giả cho anh ta. Bức thư pháp thật ở trong tay anh ta, vậy còn cái này là???.

“Cái này… cái này… tôi không nhìn nhầm chứ ?” trưởng họ của dòng họ Dịch, Dịch Khải Liêm đi tới há hốc mồm ra, tốt xấu gì ông ta cũng là trưởng họ của dòng họ Dịch, Dịch Khải Liêm có thể nói là có kiến thức khá rộng rãi nhưng bây giờ trái tim của ông ta cũng đang loạn nhịp. Đây chính là Thư pháp của Vương Hữu Quân bức thư pháp này sẽ không thấp hơn 200 triệu đâu. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.