“Anh đừng nói mấy thứ vô dụng đó nữa!” Tống Tử Ngôn lườm hắn một cái: “Lăng Thành, chúng tôi nhất định phải cứu ba anh em này. Nếu anh nhìn không vừa mắt thì xuống xe đi.”
Đúng là đồ ngu! Trong lòng Lăng Thành cảm thấy không còn gì để nói. “Lăng Thành, tôi thấy ba anh em bọn họ đúng là rất đáng thương, chúng ta giúp bọn họ một chút đi.” Lúc này, Giai Kỳ ngồi ở bên cạnh kéo tay Lăng Thành khẽ nói. Nếu là chuyện khác có lẽ Giai Kỳ còn có thể tiếp tục im lặng, nhưng loại chuyện thấy chết không cứu này, hắn tại sao có thể làm như không nhìn thấy?
Lăng Thành âm thầm lắc đầu, cho Giai Kỳ một ánh mắt. Đám người trong xe anh một câu tôi một câu chỉ trích hắn. Cuối cùng Hách Kiến kịp phản ứng, cười lạnh nói: “Chúng ta nói mấy lời vô dụng ấy với hắn làm gì? Lần du xuân này là nhà tôi tổ chức, xe cũng là nhà tôi cử tới, tôi nói rồi, để bọn họ lên xe.”
Nói xong những lời này, Hách Kiến bước nhanh tới, nhấn xuống chốt mở cửa xe. Ngay tại khoảnh khắc cửa xe mở ra, Ngô Cùng Đại vọt lên trước tiên, trên mặt mang một nụ cười tà ác, trong nháy mắt từ trên người rút ra một cây dao găm, chĩa vào cổ bác tài xế, đồng thời hét lớn một tiếng: “Tất… Tất cả cmn không được động đậy.”
Cùng lúc đó, Ngô Cùng Tiểu cười đi tới, ở trong tay của hắn bỗng nhiên xuất hiện một cây súng đen thui. Đôi mắt gà chọi nhìn bên trong xe một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-con-re/2481345/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.