Ở một bên khác.
Lăng Thành vẫn đang hôn mê, giống như đang mơ một giấc mơ rất dài. Ở trong mơ có người đuổi theo hắn, hắn chạy không ngừng nghỉ. Cuối cùng, hắn chậm rãi mở to mắt. Đập vào tầm mắt hắn là một cái phòng ngủ xa hoa!
“Lăng Thành, anh tỉnh rồi?” Một giọng nói mừng rỡ truyền đến. Lúc này hai mắt Giai Kỳ đỏ ngầu, giống như là vừa khóc xong vậy. “Vợ à, sao mắt đỏ hết lên vậy?” Lăng Thành cười híp mắt nói: “Có phải là lo lắng chồng sẽ xảy ra chuyện hay không? Tới đây, để cho chồng ôm một cái nào.”
Lăng Thành gượng ép vui cười, vết thương mặc dù đã được xử lý tốt nhưng mà thật sự rất đau. Mẹ kiếp, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà hắn đã bị thương những hai lần. Giai Kỳ xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng lùi về phía sau một bước: “Tôi... còn lâu tôi mới lo lắng cho anh, tôi cũng không khóc đâu.”
Đã là lúc nào rồi mà còn thiếu đứng đắn thế chứ! Vừa rồi bác sĩ đã nói rồi, vết thương của hắn rất nghiêm trọng, viên đạn kia suýt chút nữa đã bắn vào tim hắn. Có điều còn may, hiện tại cuối cùng hắn cũng tỉnh rồi.
“Lăng Thành, tình huống lúc đó tôi đã biết rồi, là anh và Tôn Đại Thánh đã cứu mọi người.” Giai Kỳ nói khẽ, trong lòng mặc dù xúc động nhưng ngữ khí lại có chút trách cứ: “Anh... Anh nam tính thật đấy, nhưng mà sao anh lại ngốc như vậy? Trên tay mấy tên cướp kia đều có súng, nếu anh thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-con-re/2481341/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.