Ôm hộp giày Mộng Như Ý, thân thể Tiêu Diệu Vân hơi run lên, cô cảm thấy chỉ cần có Lăng Thành ở bên cạnh, hết thảy đều trở nên tốt đẹp. Mộng Như Ý, đây chính là đôi giày Mộng Như Ý mà cô mong ước đã lâu. Lúc này, cô thật sự muốn ôm lấy Lăng Thành hôn một cái!
Thế nhưng ba cô còn đang đứng bên cạnh, mặt cô hơi đỏ lên, nói khẽ: “Lăng Thành, anh, anh tặng tôi giày, tôi mời anh ăn cơm nha. Hai cái này chênh lệch rõ ràng như vậy, tôi nghĩ chắc anh cũng sẽ không từ chối đâu nhỉ.” Không phải sao, đôi giày này được đấu giá 10 tỷ, một bữa cơm mới có bao nhiêu tiền chứ.
Thực ra cô muốn mời Lăng Thành ăn cơm, không chỉ bởi vì muốn cảm ơn hắn. Thực ra còn có một nguyên nhân rất quan trọng, chính là cô muốn ở bên cạnh hắn lâu một chút. Dù là ở chung thêm một tiếng thôi cũng đủ rồi.
Lăng Thành nghĩ nghĩ, cười gật đầu: “Được.” Dù sao thì bây giờ hắn cũng không bận, đi ăn với cô một lúc cũng được. Ngay khi hai người chuẩn bị lên xe, điện thoại trong túi Lăng Thành bỗng nhiên vang lên. Là ai vậy, gọi điện vào đúng thời khắc mấu chốt như vậy. Thực sự là mất hứng.
Lẩm bẩm một tiếng, lấy điện thoại ra xem, là Lâm Tuyết gọi tới. “Cảnh sát Lâm, có chuyện gì à?” Nhận điện thoại, Lăng Thành hỏi một tiếng. “Anh trai tốt, bây giờ anh có rảnh không? Có chút việc gấp muốn nhờ anh giúp một chút.” Lâm Tuyết nói khẽ.
Một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-con-re/2481306/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.