“Vừa rồi ông phân tích đều không sai, bình hoa này nếu như là hoàn hảo không vỡ vụn thì quả thật giá trị 200 triệu.” Lăng Thành nói: “Nhưng mà ông không để ý đến một vấn đề quan trọng nhất, cái bình sứ này khi nào thì vỡ.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Lý Học Dân hơi thay đổi, nhưng vẫn không nói chuyện. “Cậu kia, nghe ý của cậu thì cậu còn hiểu về đồ cổ hơn cả người làm việc ở viện bảo tàng à?” “Nhìn cậu ăn mặc thế này, là bảo an ở gần đây à? Không đúng, ngửi mùi trên người cậu, hình như là vừa cọ nhà vệ sinh xong. Chẳng lẽ cậu vừa là bảo an, vừa là công nhân vệ sinh?”
Ha ha ha ha! Không ít người ở đó đều cười vang lên, đúng thế, trên người Lăng Thành sao lại nặng mùi nhà vệ sinh như vậy? Chỉ có một người không cười, đó chính là Trương Đóa Đóa, lúc này cô đang nhìn Lăng Thành không nháy mắt.
Lăng Thành ngồi xổm xuống, cầm lấy một mảnh vụn: “Người hiểu về sứ Thanh Hoa thời Nguyên đều biết, sứ Thanh Hoa thời Nguyên phần lớn đều sử dụng hai loại nguyên liệu là Sứ Thạch và đất Cao Lanh, phối hợp lại rồi đun lên, cho nên màu thai sứ hơi vàng, nếu là vỡ vụn, để trong không khí thời gian dài thì sẽ hơi biến đen.”
Nói đến đây, Lăng Thành đưa mảnh sứ vỡ trong tay cho người đàn ông trung niên kia: “Mảnh vụn trong cái vali kia, thai sứ phần lớn đã biến thành màu đen, chứng tỏ đã vỡ từ lâu, theo tôi tính toán thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-con-re/2481281/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.