Dương Tĩnh cắn chặt môi, Thần Tiên Đan mà cô vẫn luôn muốn có được đang ở ngay trước mắt, thế nhưng cô lại không có được!
“Thần Tiên Đan này, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.” Lăng Thành cười híp mắt nói: “Nhưng mà, cũng không phải người nào muốn cũng được.” “Tôi xin cậu đó, cho tôi Thần Tiên Đan này đi.” Lúc này Dương Tĩnh đã hoàn toàn mất đi sự kiêu ngạo lúc trước, mở miệng cầu xin Lăng Thành.
Trên mặt Lăng Thành lộ ra vẻ tươi cười, làm ra vẻ muốn ăn luôn một viên cuối cùng kia. “Đừng, đừng ăn!” Dương Tĩnh run chân: “Tôi xin cậu đó, đừng lãng phí, tôi xin cậu đừng ăn, cho tôi đi... tôi sai rồi, vừa rồi tôi không nên đối xử với cậu như vậy, không nên dùng roi quất cậu, tôi sai rồi.”
Thế này còn tạm được. Lăng Thành lộ ra vẻ tươi cười, ngồi ở trên ghế: “Vấn đề là vừa rồi cô quất tôi mười mấy roi, làm sao bây giờ?” “Cậu, cậu quất lại tôi là được chứ gì...” Dương Tĩnh cúi đầu xuống. Thực ra cô cũng không nghĩ đến chính mình vậy mà có thể nói ra mấy lời xấu hổ như vậy. Nhưng mà vì Thần Tiên Đan, không có cách nào khác.
“Quất cô?” Lăng Thành cười lạnh một tiếng: “Không có hứng thú.” Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mà Lăng Thành vẫn đảo mắt một vòng. Bên ngoài căn phòng này có mười mấy tên tráng hán quần áo đen đứng canh. Nếu như không đưa Thần Tiên Đan này cho Dương Tĩnh thì chính hắn cũng không đi ra ngoài được.
Nghĩ tới đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-con-re/2481277/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.