Nghĩ tới những thứ này, Lăng Thành đổ mồ hôi lạnh tí tách, việc học trộm bí tịch là điều tối kị trên giang hồ. Bởi vì nếu đúng là như vậy thì có mọc cánh cũng khó thoát được.
Lúc này, hơn một ngàn người đứng bên cạnh hắn, tất cả đều là cao thủ trong cao thủ, đoán chừng ngay cả một con ruồi cũng không bay ra ngoài được. “Cậu không cần căng thẳng, không phải là tôi chất vấn cậu, chỉ là muốn chứng thực một việc mà thôi.”
Lúc này, Tần Dung Âm nhẹ nhàng nở nụ cười, mở miệng nói: “Tôi hỏi cậu, có phải ba ngày trước cậu cứu được mười mấy cô gái hay không?” Gì? Vẻ mặt của Lăng Thành cứng đờ, lập tức có chút ngây ngẩn. À, nghĩ ra rồi. Lúc đó Văn Sửu Sửu bắt về mười mấy cô gái, đưa cho hắn để hưởng thụ. Nhưng mà Lăng Thành lại thả mấy cô gái đó đi.
“Cậu biết mấy cô gái kia là ai không?” Tần Dung Âm tiếp tục hỏi, ngữ khí cũng dịu đi rất nhiều. Lăng Thành gãi đầu một cái: “Hồi bẩm phu nhân, thân phận thật của mấy cô đó thì tôi không biết, tôi chỉ biết mấy cô đó là người của Thông Thiên Giáo chúng ta, cho nên lúc đó ý nghĩ đầu tiên của tôi chính là bằng bất cứ giá nào cũng phải thả họ ra, bảo đảm an toàn cho bọn họ.”
“Được, được, nói hay lắm.” Tần Dung Âm gật đầu khen ngợi vài tiếng, cười khanh khách nhìn Lăng Thành: “Thông Thiên Giáo chúng tôi có dạng đệ tử trung thành như cậu thì lo gì không phát triển rực rỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-con-re/2481272/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.