Lúc mới vừa vào phòng giải phẫu, một cô y tá thực tập sau khi nhìn thấy Tôn Đại Thánh thì sợ quá mà khóc thét lên ngay tại chỗ. Loại vết thương này, nếu là người bình thường, chỉ sợ chưa kịp đưa đến bệnh viện thì nửa đường đã tắt thở.
Cho nên, trong lòng Tiết Lệ không khỏi bội phục nghị lực ngoan cường của Tôn Đại Thánh. Bởi vì khắp người đều là vết thương, không thể tiêm thuốc gây tê, sáu, bảy tiếng giải phẫu, Tôn Đại Thánh cứ thế không kêu đau lấy một tiếng. Sau khi kết thúc giải phẫu, Tôn Đại Thánh cuối cùng không nhịn được mà hôn mê bất tỉnh.
Nghe thấy Tiết Lệ nói như vậy, thân thể Tôn Diệu run lên, hai mắt trong nháy mắt đỏ ngầu lên đáng sợ. Gia tộc Tôn Thị đời đời đơn truyền! Chẳng lẽ ông trời muốn Tôn Gia của ông không người nối dõi hay sao! Đoạn Vũ, ông sẽ khiến cho Đoạn Gia nợ máu phải trả bằng máu! Cái này đã không còn là ân oán đơn thuần nữa, mà là mối nợ máu sâu như biển!
“Lão thái gia, chị dâu, xảy ra chuyện không tốt rồi!” Đúng lúc này, một tên cấp dưới hoảng hốt chạy tới, hướng về phía Tôn Diệu cùng Lý Nam lớn tiếng la lên. Tôn Diệu quát lớn: “Vội cái gì? Hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì nữa. Có chuyện gì?”
Tên cấp dưới kia thở mạnh mấy hơi, nói: “Lão thái gia, Đoạn Vũ mang người đi chiếm lĩnh phố Đại Thánh.” Cái gì? Phố Đại Thánh của thành phố Đại Phong sở dĩ dùng tên của Tôn Đại Thánh để đặt tên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-con-re/2481266/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.