"Nói nhanh lên đi, mẹ vợ tôi nợ tiền, tôi phải trả." Lăng Thành lắc đầu nói.
Từ trước đến nay, Lăng Thành luôn là người sống rất có nguyên tắc.
Tuy rằng Lôi Hoành là đàn em của anh thật, nhưng đã nợ tiền thì phải trả lại, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Thủ lĩnh, anh đừng làm khó em nữa, em không thể nhận số tiền ấy được đâu." Lôi Hoành đã sắp khóc không ra nước mắt rồi.
"Vì sao lại không nhận?" Trần Thanh Loan không nhịn nổi nữa rồi, bà ta bước lên trước một bước: "hơn ba tỷ kia là dì thắng được đó, cháu trai, có phải cháu nhận lầm người rồi không? Cái tên Lăng Thành này chỉ là một thằng ở rể thôi, cháu sợ nó là gì?"
"Dì, dì đừng nói nữa, cháu xin dì đấy, đừng nói gì nữa!" Lôi Hoành đấm ngực dậm chân, anh ta sắp điên đến nơi rồi, vừa quỳ vừa dập đầu không ngừng: "Anh Phong, dì em không hiểu cái gì cả... Em thay mặt dì xin lỗi anh, xin lỗi..."
Vừa nói anh ta vừa dập đầu, trên trán anh ta đã đập chảy cả máu ra rồi.
"Được rồi được rồi, đứng dậy đi." Lăng Thành bất đắc dĩ xua tay.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Thanh Loan nào dám nói thêm gì nữa, bà ta xấu hổ cười làm lành: "Tịnh Lâm này, bà xem... Chuyện này, tôi còn có việc, đi trước nha."
Nói xong, bà ta và đám phụ nữ kia mặt mũi xám xịt đi mất.
Tịnh Lâm dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lăng Thành, cái thằng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-dai-con-re/2481200/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.