Chương trước
Chương sau
Nghe phân tích của Đồng Nhật Minh, Tiêu Hồng Thanh vui vẻ nở nụ cười.

Ha ha, đúng là ông đã không nhìn lầm người! Đồng Nhật Minh vừa lên tiếng đã biến tất cả mọi băn khoăn trăn trở trong lòng ông thành mây khói! Đúng là học trò của bậc thầy giám định Viên Hoành Thi có khác!

Đã thế lại còn tuấn tú tài giỏi, đúng là một cặp trời sinh với con gái nhà ông mà! Cả Tiêu Diệu Quân cũng lặng lẽ gật gù ra chiều đồng ý lắm.

Buộc lòng phải nói Đồng Nhật Minh này có trình độ rất cao trong lĩnh vực giám

định bảo vật.

Đúng lúc đó, ông chủ Triệu Lâm cũng giơ ngón tay cái lên: "Chàng trai này đúng là người có mắt nhìn hàng nha, mới liếc mắt qua đã nói được hết tất cả mọi tinh hoa ẩn giấu trong bức tranh này rồi."

Đồng Nhật Minh chỉ cười không đáp.

Bản thân là học trò của bậc thầy giám định Viên Hoành Thi, Đồng Nhật Minh đã quá quen với cảm giác được mọi người tập trung chú ý rồi.

Bấy giờ, Tiêu Hồng Thanh cười ha ha quay sang Triệu Lâm nói: "Được rồi Triệu Lâm, thế thì tôi sẽ mua bức tranh này”.

Ba ngàn năm trăm tỷ, dù có phải đập nồi bán sắt ông ta cũng phải gom cho đủ ba ngàn năm trăm tỷ để mua bức tranh này vì nó xứng đáng! Mua về nhà xong có thể sang tay lại với giá gấp ba lần thì ngu gì không mua!

Tiêu Diệu Quân cũng cực kì vui vẻ, cô ta kìm lòng không đặng ngước sang nhìn chằm chằm bức tranh đó với đôi mắt lấp lánh.

Khoảnh khắc ấy, xung quanh có rất nhiều tay buôn lắm tiền và người sưu tập đồ quý thở dài thườn thượt.

Tiêu Hồng Thanh mua bức tranh này rồi thì bọn họ không còn cơ hội nào nữa. Đây là cơ hội phát tài cực kì tốt không phải muốn là có đâu”.

"Chúc mừng nhé ông Hồng Thanh!"

"Đúng đó ông Hồng Thanh, giá trị con người ông sắp bay vụt lên trời cao không ai với tới rồi”.

Chung quanh có mấy người kinh doanh đồ cổ lên tiếng chúc mừng.

Tiêu Hồng Thanh cười tươi rói như mặt trời ban trưa, vội vàng chuyển khoản để lấy đồ về. Thế mà đúng lúc đó một giọng nói hờ hững lại chợt vang lên trong đám đông: "Bây giờ bút tích thật của Đường Dần trở nên phổ biến và đại trà thế này rồi hả? Trong mấy cửa hàng đồ cổ bình thường thế này cũng có tranh của ông ấy ư?"

Người đó chính là Lăng Thành! Soạt!

Khoảnh khắc đó, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người anh!

Tên nhóc này là ai thế? Đầu óc có vấn đề gì không? Biết ăn nói không thế?

Ánh mắt Đồng Nhật Minh đứng bên kia chợt lóe lên tia sáng có vẻ khá là bực tức. Anh ta đã nói bức tranh này là hàng thật rồi, con người này chạy tới kiếm chuyện làm quái gì thế.

"Diệu Quân, sao thằng này cũng tới đây thế?" Tiêu Diệu Quân bực bội hỏi con gái mình. Ông đã gọi Đồng Nhật Minh đến đây rồi, sao tên Lăng Thành cũng theo đuôi làm cái gì.

Trông thấy thằng ranh con này ông ta lại nhớt tới cảnh anh cột ba người phụ nữ lại một chỗ, trong đó có cả con gái ông ta.



Nghĩ thế, ngọn lửa trong lòng ông chợt bùng lên dữ dội!

Tiêu Diệu Quân không nói gì, cô ta lấy bức tranh đặt vào tay Lăng Thành, khẽ nói: "Lăng Thành, cậu xem bức tranh này thử đi”.

Bấy giờ, không hiểu tại sao Tiêu Diệu Quân lại có cảm giác Lăng Thành có lý do nên mới đột ngột lên tiếng ngắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người thế này.

Thấy thế, Đồng Nhật Minh lại càng khó chịu không để đâu cho hết.

Thằng này chỉ là đứa ở rể nhà vợ, dù có biết chút kiến thức về giám định đồ cổ nhưng chẳng lẽ qua được anh ta chắc?

Lăng Thành liếc nhìn bức tranh rồi thản nhiên nói: "Bức tranh rất được nhưng vẫn thiếu chút nữa mới đạt được trình độ và nét vẻ của Đường Dần”.

Cái gì cơ?

Ý anh ta là bức tranh này chỉ là đồ giả hả?

Mọi người lập tức xì xào bàn tán không ngớt, có rất nhiều người bắt đầu nghi ngờ.

Mặt ông chủ tiệm đồ cổ Triệu Lâm tái xanh, ông ta đanh mặt nói: "Chàng trai, ý cậu là sao? Cậu đang muốn nói bức tranh tôi đang bán là giả ư? Trong cái giới chơi đồ cổ này ai lại chẳng biết Triệu Lâm? Mọi người đều biết rõ tôi có một nguyên tắc đó là tôi là nghỉ bán chứ không kinh doanh hàng giả!"

Ông ta nói xong thì tất cả những người xung quanh đều gật đầu đồng ý. Ông chủ tiệm nói rất đúng, đó giờ ông ta không hề bán hàng giả cho ai cả!

Đúng lúc đó, Tiêu Hồng Thanh không thể nhịn được nửa, ngọn lửa của ông ta

sắp bốc lên tận trời rồi: "Lăng Thành, tôi biết cậu có chút kiến thức về đồ cổ nhưng cậu còn trẻ, việc trông gà hóa cuốc nhìn nhầm là hết sức bình thường. Cậu có biết Đồng Nhật Minh là ai không? Cậu ấy là học trò của bậc thầy giám định giá trị đồ cổ Viên Hoành Thi nổi tiếng cả nước đấy”.

Rất ngắn gọn súc tích dễ hiểu.

Tuy cậu là người biết đồ cổ nhưng vẫn thua học trò của bậc thầy nhà người ta. Ông ta vừa nói xong thì tiếng xì xào bàn tán lại rộ lên!

Gì cơ?

Thanh niên đó chính là học trò bậc thầy giám định đồ cổ Viên Hoành Thi ư?

Viên Hoành Thi là người cực kì nổi tiếng, danh tiếng của ông ta có thể lấn át rất nhiều người! Ông ta chính là bậc thầy giàm định đồ cổ cấp quốc giá đấy! Mấy năm gần đây ông ta là gương mặt xuất hiện thường xuyên trên các tiết mục liên quan đến đồ cổ được chiếu trên truyền hình! Thanh niên này lại là học trò của ông ta!

Đã nói đến thế thì chắc chắc bức "Hồ Gầm Sơn" này là đồ thật không còn gì để nghi ngờ nữa rồi!

Bấy giờ, Giai Kỳ cũng thấy hơi ngượng ngùng, cô ấy khẽ kéo Lăng Thành lại nói khẽ: "Chồng, anh đừng nói lung tung nữa”.

Nhà họ Tiêu là gia đình trâm anh thế phiệt lâu đời nổi tiếng ở thành phố Đại Phong, Tiêu Hồng Thanh đã tin tưởng bức tranh này là hàng thật rồi mà anh còn nói thế thì có khác gì cố tình gây chuyện phiền phức đâu.

Bấy giờ, Tiêu Diệu Quân cũng thấy hơi sốt ruột: "Lăng Thành, sao cậu lại chắc chắn đây là bức tranh giả thế?"

Lăng Thành cười cười, thong thả lên tiếng nói: "Lúc nãy Đồng Nhật Minh đã nói rất đúng, tranh của Đường Dần có điểm đặc trưng cực kì rõ ràng, dù có nó có mạnh mẽ hào hùng đầy khí thế đến đâu thì ẩn sâu bên trong đều có vẻ yếu ớt của người đọc sạch dù ít hay nhiều, buộc lòng phải nói bức tranh này đã được mô phỏng rất tinh tế và tỉ mỉ”



Ha ha ha...

Lại còn nói bức tranh này là hàng mô phỏng ư? Đồng Nhật Minh cười lạnh không lên tiếng.

Anh ta đã nhận ra tên nhóc này muốn được mọi người chú ý nên mới nhảy ra nói mấy thứ nhảm nhí.

Ông chủ tiệm đồ cổ sắp tức điên lên được rồi, Triệu Lâm kinh doanh đồ cổba mươi năm nay và cả đời ông ta không hề biết mấy chữ bán hàng giả viết thế nào! Ông ta vô tình trông thấy bức tranh này và luôn xem nó là bảo bối quý giá nhất! Thế mà hôm nay thằng nhóc này lại bôi nhọ vầng trăng sáng trong lòng ông ta, Triệu Lâm không thể nhịn được nữa hét lên: "Tên nhóc này nói năng linh tinh gì thế không biết nữa! Được được được, thế bây giờ cậu nói rõ ràng ra cho tôi tại sao bức tranh này chỉ là hàng mô phỏng? Nếu cậu nói được thì từ hôm nay trở đi tôi không bao giờ kinh doanh đồ cổ nữa! Nếu cậu không nói ra được thì phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi!"

Xì xào! Lời vừa dứt thì mọi người xung quanh lại ồ lên! "Đúng đó, cậu nói rõ ràng ra xem coi nào”.

"Theo tôi thấy thì tên nhóc này chẳng hiểu cái quái gì cả, có đặt điều bịa chuyện là giỏi!"

Nghe những âm thanh khó chịu vang lên khắp nơi, Giai Kỳ sốt ruột luống cuống hết cả chân tay lên, nói: "Ông chủ Lam đừng nổi giận, tôi thay mặt chồng mình xin lỗi ông! Thật lòng xin lỗi ông, anh ấy không am hiểu nhiều về đồ cổ”.

"Không am hiểu nhiều?" Triệu Lâm vỗ bàn rầm rầm: "Không am hiểu thì đừng lên tiếng nói lung tung! Không hiểu thì đừng có chạy tới đây chọc điên người khác!"

Cùng lúc đó, Tiêu Hồng Thanh c ũng không thể nhịn được nữa, ông ta lạnh lùng nói: "Lăng Thành, lúc nãy tôi đã giữ thể diện cho cậu quá nhiều rồi, cậu chỉ là

một kẻ ở rể nhà người khác thôi nên đừng lăng xăng nhảy tưng tưng lên nữa được không vậy?"

Lăng Thành cười lạnh, anh giơ hai ngón tay lên gấp góc cuộn tranh lại. Mọi người lập tức tái mặt!

Tên nhóc này đang muốn làm gì thế? Cậu ta định phá hủy bức tranh ư?

Bức tranh cổ hiếm có khó tìm thế này mà cậu ta dám gấp thành vết như thế thì tội này lớn bằng trời rồi không tha được!

Mặt Triệu Lâm cũng tái xanh như tàu lá chuối, vội vàng chạy tới cản lại nhưng vẫn chậm một bước.

Góc bức tranh đã bị kéo ra rồi.

Chỉ là khoảnh khắc đó Đồng Nhật Minh lại hít lấy ngụm khí lạnh buốt giá! Anh ta trợn trừng hai mắt nhìn hành động của Lăng Thành!

Chiết Nhạn Thủ?

Đây là Chiết Nhạn Thủ của sư tổ cơ mà?

Sư tổ Đồng Nhật Minh chính là thầy Tư Truy, nhà giám định đồ cổ bậc nhất cả nước này!

Chiết Nhạn Thủ là cách xem xét tranh cổ độc đáo của riêng mình thầy Truy Tu! Vì khi gấp dấu phải tạo thành hình chim nhạn nên được gọi là Chiết Nhạn Thủ!

Đó là phương pháp đặc sắc và kì diệu, Đồng Nhật Minh chỉ được nhìn thấy thầy Truy Tu người đã dạy dỗ thầy anh ta dùng một lần trong cuộc thi giám định đồ cổ quốc tế, cũng chỉ có một lần và duy nhất đó thôi!

Bây giờ đây, tất cả mọi người có mặt đều ngu người, bọn họ lặng đi như xác chết nhìn Lăng Thành gấp ra hình chim nhạn đó!

Chiết Nhạn Thủ, ai trong cái giới giám định đổ cổ này cũng phải biết! Dõi mắt tìm khắp thế giới này cũng chỉ có mỗi mình Truy Tu làm được thôi! Tên nhóc này, tên nhóc này... Tại sao... Tại sao lại biết được phương pháp giám định thần kỳ ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.