Chương trước
Chương sau
Lăng Thành không biết nói gì. Mẹ nó đám ngu ngốc này.

Anh và Tô Cẩm tham gia đại hội luyện đan thì liên quan quái gì tới mấy người

này?

Một đám chạy tới càu nhàu như đúng rồi. Lăng Thành hơi tức tối.

Anh còn chưa kịp lên tiếng thì Dương Tuyết Lan đã đứng dậy khinh bỉ: "Lăng

Thành, cậu vẫn còn mặt mũi ngồi đây hả? Nếu đã phá hỏng trận đấu của cô giáo thì tôi không dám vác mặt đến trường nữa đâu”.

Tôn Đại Quân không nhịn được nữa bèn đập bàn đứng dậy nhìn quanh và tức giận nói: "Cả đám tụi bay ăn no rửng mỡ hết rồi hả? Thành với cô Tô Cẩm đi thi đấu thì liên quan quái gì tới mấy người”.

Tôn Đại Quân vừa lên tiếng thì cả đám lập tức im thin thít.

Chỉ có Doãn Phùng đứng dậy nói: "Tôn Đại Quân, bọn này chỉ ăn ngay nói thật thôi. Lăng Thành còn chưa phản bác gì, cậu đứng dậy ra oai với ai?"

Cậu có gốc gác to ở thành phố Đại Phong thì thế nào, đây là học viện Võ Thuật, nội quy trường có nói không được tụ tập đánh nhau.

"Cút mẹ mày đi”.

Tôn Đại Quân mặc kệ nội quy trường học, rút thanh sắt trong hộc bàn ra lao tới.

"Bỏ đi Đại Quân, tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt với họ làm gì?" Lăng Thành vội giữ anh ta lại.

Ngày đầu tiên khai giảng anh và Tôn Đại Quân đi đánh nhau nên mới bị bat71 chạy một trăm vòng quanh sân thể dục, anh không muốn phải chạy nữa đâu!

"Chúng mày bớt bớt lại!" Tôn Đại Quân thở phì phò ngồi xuống: "Thành, lũ ngu đó cứ thích lải nhải vậy mà cậu cũng nhịn được”.

Thấy Tôn Đại Quân ngồi xuống, Doãn Phùng không còn lo lắng nữa bàn chỉ vào Lăng Thành nói: "Lăng Thành, đuối lý quá nên không dám nói tiếp nữa đúng không”.

Cả phòng học lại được dịp cười nhạo.

Tô Cẩm lo lắng lên tiếng: "Được rồi các em, chuyện qua rồi chúng ta đừng nhắc lại nữa, bắt đầu vào bài học thôi”.

Tô Cẩm cực kì áy náy với Lăng Thành.

Trận đấu hôm qua là sai lầm cô ấy gây ra, không ngờ mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Lăng Thành.

Nghe cô lên tiếng, phòng học lập tức im lặng nhưng có mấy người vẫn ngồi thì thầm về Lăng Thành.

Sau đó, ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân dồn dập vang lên và ai đó gõ cửa. "Cho hỏi cô là Tô Cẩm đúng không?"



Mọi người lập tức nhìn ra ngoài, đó là một người đàn ông mặc tây trang đang đứng ngoài cửa, trông cực kì đáng gờm.

Tô Cẩm đang định giảng bài thì nghe có người tìm bèn đặt sách xuống: "Là tôi, cho hỏi anh là ai vậy?"

Các học sinh trong lớp đều bực bội.

Người đàn ông này trông hết sức bắt mắt, chắc không phải là người theo đuổi cô giáo đâu ha?

Người đó bước vào cùng với chiếc hộp cổ kính trong tay nói với Tô Cẩm: "Chào cô, tôi là người của Hiệp hội Luyện đan tên Vương Du, tôi đến đây để trao tặng phần thưởng này cho cô”.

Phần thưởng?

Tô Cẩm nhíu mày, hôm qua cô ấy còn không lọt vào ba vị trí đầu thì làm sao có thưởng?

Bấy giờ, tất cả học sinh trong phòng đều há hốc miệng. Chuyện gì thế này?

Sao bảo là Lăng Thành thay cô Tô Cẩm lên bục rồi phá hủy cả trận đấu cơ mà? Sao lại có thưởng thế này?

Hoàn này cũng khá đáng tin.

Hôm qua nói sẽ đền bù cho Tô Cẩm thì mới sáng sớm hôm nay đã cử người tới trao phần thưởng rồi.

Bấy giờ, người đàn ông ấy đưa chiếc hổm cho Tô Cẩm rồi cười tủm tỉm nói: "Hội trưởng chúng tôi nói nhóm hai người mới là quán quân của trận đấu ngày hôm qua, cô ấy đã nhận xét sai nên mong cô hãy rộng lòng tha thứ cho. Phần thưởng này mới là phần dành cho quán quân, mong cô Tô Cẩm vui lòng nhận lấy”.

Nói xong anh ta lập tức bỏ đi!

Tô Cẩm đứng trên bục giảng run run.

Hôm qua bọn họ nhận xét sai? Lăng Thành dùng thời gian mười phút để luyện ra viên đan dược lại giành được giải quán quân? Tô Cẩm bỗng nhìn sang Lăng Thành và cảm thấy chân mình không còn sức để đứng nữa, làm cô giáo bao lâu nay và đây là lần đầu tiên cô ấy ngưỡng mộ và kính nể một học trò!

Cả phòng học đều chìm vào yên tĩnh, tất cả mọi người lại được phen há miệng!

Chuyện gì nữa vậy? Một kẻ ở rể nhà vợ lại giành được giải quán quân của đại hội luyện đan ư?

Dương Tuyết Lan và Dương An Hy cũng không dám hó hé câu nào, không dám tin nhìn Lăng Thành.

Tô Cẩm nhấc chân lên đi tới chỗ anh, sắc mặt vui vẻ thoáng ửng hồng, cô ấy cắn môi nói: "Lăng Thành, hôm qua phải cảm ơn em nhiều, phần thưởng này để lại cho em."

Nói xong bèn đưa chiếc hộp cho anh.

Mãi đến bây giờ đầu Tô Cẩm vẫn chưa bình tĩnh lại.

Cô ấy giành được giải quán quân, nghe như mơ vậy. Nhưng dù thế nào thì tất cả cũng là công sức của Lăng Thành, tất nhiên phần thưởng cũng thuộc về anh.



Lăng Thành cười lắc đầu: "Cô Tô Cẩm khách sáo quá, cô là thí sinh dự thi nên làm sao em dám nhận phần thưởng này được? Thôi cô cứ giữ đi”.

đan, nếu không nhìn thấy Tô Cẩm thất bại thì anh đã không ra mặt làm thay rồi. Nên thưởng hay không thưởng gì với anh cũng thế cả.

Thấy Lăng Thành khăng khăng không chịu nhận, Tô Cẩm dành cười gật đầu quay về bục giảng.

Tô Cẩm giảng bài nhưng chẳng tập trung được tí nào.

Học được nửa giờ thì Lê Hoàng Tú Anh vui vẻ quay đầu lại, nói nhỏ: "Lăng Thành, hôm qua cậu đã luyện loại đan dược gì thế?"

Hôm qua Lê Hoàng Tú Anh có việc bận nên không đến đại hội luyện võ nhưng trước khi đến trường cô ấy đã nghe được rất nhiều chuyện về cuộc thi. Chẳng hạn như một đệ tử Thiếu Lâm luyện được Cố Linh đan.

Nói cách khác, đan được Lăng Thành luyện được chắc chắn phải hiếm hơn cả Cố Linh đan.

Lăng Thành nghĩ nghĩ rồi cười nói: "Cũng không có gì ghê gớm, chỉ là một loại đan dược bình thường thôi”.

Nghe thế, Lê Hoàng Tú Anh hỏi tiếp: "Lăng Thành, tôi nhờ cậu chút chuyện được không? Tôi có một người bạn cần luyện một loại đan dược”.

Lăng Thành cười cười: "Cũng được thôi”.

Nữ thần đã nói rồi thì anh từ chối cũng kỳ, ha ha. Suy cho cùng người ta cũng đã mời anh ăn cơm hai lần nhưng anh chẳng đến được lần nào cả.

"Cậu... Sao cậu không hỏi tôi là bạn tôi cần loại đan dược gì?" Lê Hoàng Tú Anh ngạc nhiên nói.

"Đan dược gì cũng được cả”. Lăng Thành thản nhiên đáp.

Thuật luyện đan Vô Cực có hàng ngàn cách luyện đan dược, chỉ cần không phải là loại đan dược cực kì hiếm kì Lăng Thành đều biết cách làm cả.

Lê Hoàng Tú Anh lại nhìn anh thêm vài lần, mọi người đều nói chàng trai này chỉ là kẻ ở rể nhà vợ vô dụng, điều đó không đúng tí nào... Cậu ấy đâu có giống người vô dụng...

Tôn Đại Quân bên cạnh hâm mộ đỏ mắt, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Lăng Thành.

Nghĩ thế, Tôn Đại Quân nói với Lê Hoàng Tú Anh: "Nữ thần, cậu có việc gì cần giúp đỡ nữa thỉ cứ tìm tôi nhé, tôi có rất nhiều mối quan hệ ở thành phố này, đó là thứ cực kì đáng gờm đấy. Chỉ cần có người dám làm gì khiến cậu khó chịu thì cậu cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định..."

Còn chưa hết lời Lê Hoàng Tú Anh đã cười khẽ, ngắt ngang: "Cảm ơn, không cần”.

Sau đó quay lưng đi, nữ thần lạnh lùng không ngoa một tí nào. Mẹ!

Tôn Đại Quân gãi đầu bực bội thì thầm: "Uầy, đúng là nữ thần có khác, từ chối người ta là cũng rõ ràng dứt khoát như vậy”.

"Tôn Đại Quân, ngậm miệng lại." Tô Cẩm đang ở trên bục giảng bài cau mày trừng mắt nhìn Tôn Đại Quân.

Nhưng ánh mắt cô ấy khi nhìn sang Lăng Thành lại đầy dịu dàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.