Kết thúc cuộc gọi, Thịnh Thừa Dương vẫn không quên vuốt ve dọc theo sống lưng của Giản Hi. Đôi tay của anh từ từ di chuyển xuống, rồi dừng lại ở phần hõm eo của cô.
Dáng người của Giản Hi thuộc kiểu chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, chỗ nên thon gọn thì thon gọn, phập phồng quyến rũ, thập phần nóng bỏng.
“Để anh bế em đi tắm.”
Anh cuối cùng cũng nhớ ra rằng sau chuyện vừa rồi, cả hai vẫn chưa đi tắm. Toàn thân đều mồ hôi nhễ nhại, dính dấp khó chịu.
“Em tự đi được.”
Giản Hi ngoài miệng nói như vậy, nhưng hành động lại rất thành thật. Cô rất thẳng thắn dựa vào lồng ngực Thịnh Thừa Dương, hoàn toàn không có ý định tự mình đi như đã nói.
“Em cứ tiết kiệm sức lực đi thì hơn. Lát nữa biết đâu chúng ta lại có thêm một hiệp nữa thì sao”
Thịnh Thừa Dương đúng là chẳng che giấu nổi ý đồ của mình. Trong phòng tắm, chiếc bồn tắm to lớn nằm chễm chệ, nói là bồn tắm, nhưng không gian của nó rộng rãi đến mức giống như một hồ nước nhỏ.
Nhiệt độ nước trong bồn vừa đủ ấm, khi Thịnh Thừa Dương nhẹ nhàng đặt Giản Hi vào, cô thoải mái đến mức khẽ thở ra một hơi dài.
"Hi Hi, dáng vẻ này của em thật sự rất đẹp."
Nghe thấy câu nói này, Giản Hi lập tức hiểu ý. Cô không còn lạ gì kiểu lời lẽ mập mờ như thế từ Thịnh Thừa Dương, đặc biệt khi anh nói với ánh mắt ẩn chứa ý đồ rõ ràng, chứng tỏ trong đầu anh lại có vài suy nghĩ không đứng đắn.
"Anh còn muốn à?" Giản Hi thẳng thắn hỏi.
"Được không?" Thịnh Thừa Dương cúi sát hơn, ánh mắt càng thêm nguy hiểm. Hơi thở của anh nồng đậm mùi hương nam tính, khiến bầu không khí trong bồn tắm càng trở nên ngột ngạt và nóng bỏng.
"Bảo bối, hay là chúng ta thử ngay tại đây một lần đi? Hình như chúng ta vẫn chưa từng thử trong bồn tắm, mà giờ thì đúng lúc có cơ hội rồi."
Giản Hi mệt mỏi là thật, nhưng nhìn ánh mắt đầy khao khát của Thịnh Thừa Dương, cô không nỡ dập tắt sự hào hứng của anh. Hơn nữa, thành thật mà nói, trải nghiệm bồn tắm play mới lạ thế này cô cũng có chút chờ i
mong đâu.
Sau một trận lăn lộn, đã là quá nửa đêm. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, ánh nắng đã chiếu rọi khắp phòng. Thịnh Thừa Dương cầm lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, vừa liếc qua đã thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều là từ Lục Hoài Cẩn gọi đến. Tin nhắn trên cũng đã chất đống vài chục cái, không cần mở ra xem anh cũng đoán được nội dung bên trong chắc chắn toàn là lời mắng mỏ. Hàm lượng từ "mẹ" trong đó, chắc chắn không thiếu.
Anh nhấc máy gọi lại, chỉ một hồi chuông thì đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng nói của Lục Hoài Cẩn lập tức vang lên:
"Tên nhóc nhà cậu tối qua chắc sướng rồi, sướng thì sướng, nhưng mẹ nó cậu cũng phải nhớ gọi báo một tiếng cho anh em chứ! Bọn này sáng sớm chờ cậu hết nửa ngày rồi!"
"Xin lỗi, tối qua ngủ muộn. Thế giờ các cậu đang ở đâu?" Thịnh Thừa Dương hỏi.
"Vẫn chưa đi đâu cả, còn đang đợi vợ chồng nhà cậu đây!"
"Tốt bụng vậy sao?" Thịnh Thừa Dương nghi hoặc, giọng điệu đầy vẻ không tin. Đám bạn bè của anh, theo lý thuyết, sẽ chẳng bao giờ hành xử tình nghĩa đến mức này. "Mấy người các cậu không phải vẫn còn chưa ra khỏi cửa đấy chứ? Với cái bản mặt các cậu, tối qua chắc cũng không chịu ngồi yên mà nghỉ ngơi đâu."
"Cậu đừng có mà nghi ngờ! Hiện tại cả đám đang ngồi ở quán cà phê, chờ hai người đấy. Nếu chỉ vì mình cậu, bọn này chắc chắn mặc kệ. Nhưng vì nể mặt em dâu, mọi người mới nhẫn nại như vậy. Mau thu xếp rồi đến nhanh lên!"
“Được rồi.”
Thịnh Thừa Dương cúp máy, quay đầu nhìn Giản Hi vẫn đang nằm ngoan ngoãn trong lòng mình, đột nhiên có chút hối hận. Hôm qua anh không nên lăn lộn cô lâu như vậy.
Tiểu cô nương trước mắt, mi rủ mắt cụp, trông chẳng khác nào một con mèo nhỏ vừa bị bắt nạt đến đáng thương. Nghĩ đến việc hôm nay còn phải ra ngoài chơi, tối hôm qua hẳn là phải tiết chế.
Nhưng việc đã làm thì không thể quay ngược lại. Anh thầm tự nhủ lần sau nhất định phải nhịn xuống một chút. Trước mắt, việc cần làm là chăm sóc vợ yêu của mình thật tốt, để cô thoải mái vui vẻ. Lần sau, dù thế nào, cũng phải tiết chế mới được.
Giản Hi chậm rãi mở mắt, nhìn Thịnh Thừa Dương một hồi lâu.
"Mấy giờ rồi?"
"Sắp 10 giờ."
"10 giờ!" Giản Hi bật người dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc. "Dậy nhanh, ngày hôm qua đã hứa hôm nay đi chơi mà! Bạn bè của anh vẫn đang đợi chúng ta đấy!"
“Không sao, đừng vội. Em thật không hiểu rõ bọn họ rồi, làm sao có thể ngồi yên chờ chúng ta? Giờ chắc chắn đã tìm được chỗ nào đó tiêu khiển rồi"
Đám huynh đệ kia của anh đúng là toàn những kẻ không chịu nổi tịch mịch, chỉ sợ lúc này đã kéo nhau vào quán bar nào đó để giải khuây rồi.
"Vậy chúng ta cũng mau chuẩn bị đi, xuất phát sớm một chút thì đến đó cũng sớm hơn. Hôm nay thời tiết đang đẹp, đúng dịp đi phiêu lưu. À, để em mang cả áo tắm theo nữa."
“Chắc cũng chỉ khoảng hai giờ lái xe thôi, đến giữa trưa là có thể tới”
Không lâu sau hai người đã hoàn tất chuẩn bị, lên xe và bắt đầu lên đường. Khi họ đến nơi, quả nhiên, đám bạn bè đã đứng đợi sẵn, chỉnh tề chờ đón.
Ngoài Lục Hoài Cẩn ra, những người còn lại Giản Hi đều đã gặp qua. Trước kia, bọn họ còn thường xuyên chơi cùng nhau, duy chỉ có Lục Hoài Cẩn, người này sống ở nước ngoài lâu, hôm nay mới lần đầu gặp mặt.
“Lần đầu thấy em dâu, thật đúng là xinh đẹp!” Lục Hoài Cẩn cười hì hì nhìn Giản Hi, không ngừng khen ngợi: “Thịnh Thừa Dương, hời cho cậu quá rồi.”
Thịnh Thừa Dương liếc mắt một cái, đáp lại không chút do dự: “Hi Hi nhà tôi tất nhiên là lớn lên xinh đẹp, nếu không thì sao từ nhỏ tôi đã đem người chiếm làm của riêng, tuyệt đối không cho bất kỳ nam nhân nào cơ hội.”
Một đám người nói nói cười cười, từng người lên xe.
Đến hẻm núi vừa đúng giữa trưa, mọi người tìm một nhà ăn, cùng nhau ăn cơm và nghỉ ngơi một chút. Sau đó, họ thay đồ, chuẩn bị cho chuyến phưu lưu.
Thịnh Thừa Dương và Giản Hi chọn một chiếc thuyền riêng. Đây là lần đầu tiên Giản Hi chơi cái này, nên cô rất hưng phấn, tay cầm mái chèo so với Thịnh
Thừa Dương còn ra sức
Giản Hi vừa chèo thuyền vừa nói: “Chúng ta giống như lạc hậu vậy. Đám Đông Thần kia hình như đã đi trước chúng ta rồi.”
"Kệ bọn họ, chúng ta cứ từ từ, vừa lúc có thể thưởng thức phong cảnh hai bờ sông. Nếu em mệt thì nghỉ ngơi một lát đi."
"Trong nước còn có cá nữa."
Giản Hi buông mái chèo, nhìn xuống sông, thấy trong nước có những con cá không lớn không nhỏ. Những con cá này gan cũng rất lớn, cứ bơi qua bơi lại như vậy mà không hề sợ hãi, cũng chẳng hề tìm cách trốn.
“Thật là có cá”
Thịnh Thừa Dương cũng nhìn thấy, hai người dừng lại, bắt cá trong sông một lúc lâu nhưng không có kết quả, rồi lại tiếp tục lái thuyền về phía trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]