🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trên đường trở về, Thịnh Thừa Dương giữ vẻ mặt bình thản, không hề tỏ ra đắc ý, nhưng bàn tay nắm lấy tay Giản Hi lại siết chặt hơn.

"Thừa Dương ca ca, anh không thích em cùng hội trưởng chơi bóng chung đúng không?" Giản Hi hỏi.

"Không có đâu, Hi Hi. Em vui vẻ là quan trọng nhất, anh không suy nghĩ như vậy."

Thịnh Thừa Dương thực sự không có bực bội vì Giản Hi chơi bóng cùng Cao Bách Nhiên. Mà chỉ đơn giản là anh cực kỳ ghét tên họ Cao đó, đúng, chỉ vậy thôi!

"Có gì mà không dám thừa nhận," Giản Hi bĩu môi nhỏ, "Nếu anh không thích em chơi bóng với hội trưởng, về sau em không chơi cùng anh ta là được."

"Thật không?"

Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi, lại cảm thấy như vậy thật quá đáng. Giản Hi chỉ đang làm những điều cô ấy thích, tại sao lại phải vì cảm xúc của anh mà từ bỏ?

"Hi Hi, em không cần làm thế. Điều quan trọng nhất là em vui vẻ. Em tham gia câu lạc bộ tennis vì em thích, không cần vì cảm xúc của anh mà thay đổi lựa chọn. Cảm xúc của em mới là quan trọng nhất."

"Nhưng đối với em, cảm xúc của anh cũng rất quan trọng. Anh có vui hay không, với em còn quan trọng hơn cả việc tham gia câu lạc bộ tennis," Giản Hi vừa nói vừa kéo Thịnh Thừa Dương lại gần, ôm chặt lấy cánh tay anh.

Thịnh Thừa Dương mỉm cười hài lòng, không nói gì thêm.

Thời gian tiếp tục trôi qua, sự việc lặng lẽ đi qua hơn một tuần, và mọi thứ dường như trở lại quỹ đạo yên bình.

Giản Hi vẫn đều đặn mỗi chiều thứ tư đến sân tennis để luyện tập. Thỉnh thoảng, cô liếc mắt nhìn Cao Bách Nhiên, và đôi khi ánh mắt của hai người bất ngờ chạm nhau. Những lúc như vậy, Giản Hi thường nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Chiều hôm đó, cô nhận được tin nhắn từ Cao Bách Nhiên. Hắn thông báo có một buổi huấn luyện khẩn cấp vào buổi tối và nhấn mạnh rằng cô cần phải tham gia.

Giản Hi nhìn Thịnh Thừa Dương bên cạnh, do dự mãi, cuối cùng mới nói: "Buổi tối có huấn luyện."

"Buổi tối đừng đi!" Thịnh Thừa Dương khuyên, "Cả ngày học cũng đủ mệt rồi, nên nghỉ ngơi một chút."

"Nhưng mà... em muốn đi." Giản Hi đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ.



Thịnh Thừa Dương thở dài: "Được rồi, để anh đưa em đi!" Cuối cùng, anh vẫn nhượng bộ, không đành lòng từ chối cô.

"Anh có thể đi về trước được không? Dì Hà hầm canh gà đen, anh mang đến trường cho em nhé."

Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi, ánh mắt hơi trầm xuống, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Chiều tan học, Thịnh Thừa Dương liền về nhà lấy canh gà. Anh vừa đi không lâu, Giản Hi lại nhận được tin nhằn từ Cao Bách Nhiên, yêu cầu cô tới sân bóng ngay lập tức để thảo luận.

Giản Hi tắt màn hình điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười. Cô bước nhanh tới sân tennis và ngạc nhiên khi chỉ thấy một mình Cao Bách Nhiên đứng đó.

"Bọn họ có việc đột xuất, không đến được," Cao Bách Nhiên giải thích.

Nghe lí do thoái thác của Cao Bách Nhiên Giản Hi chỉ khẽ cười.

"Nếu đã vậy, hội trưởng, chúng ta tìm một chỗ ngồi trò chuyện đi!" Giản Hi vừa nói vừa tự mình bước về chỗ nghỉ ngơi gần đó, ngồi xuống trên ghế một cách thoải mái và tự nhiên.

Cao Bách Nhiên theo sau, cũng chọn một chiếc ghế bên cạnh, ngồi gần cô.

Giản Hi hơi cúi người, tựa lưng vào ghế, không nói gì.

"Giản Hi, anh thừa nhận, tin nhắn hôm nay nói về việc thảo luận thi đấu là lừa gạt em. Anh thực sự chỉ muốn có một buổi trò chuyện riêng với em."

"Thì ra là em cũng biết, mà em còn chọn đến đây. Anh thật sự cảm động. Rốt cuộc thì, Thịnh Thừa Dương mỗi ngày đều ở bên cạnh em, anh cứ nghĩ rằng hai ngươi..."

"Chúng ta?" Giản Hi cắt ngang lời Cao Bách Nhiên, "Nếu hội trưởng đã nhắc tới Thịnh Thừa Dương, vậy chúng ta cứ nói về anh ấy đi, thế nào?" Ánh mắt của Giản Hi rất trong trẻo, khiến Cao Bách Nhiên không thể hiểu được cảm xúc của cô.

"Được thôi!" Hắn ngầng đầu đáp ứng.

"Thịnh Thừa Dương không phải là người mà hội trưởng có thể động vào. Đừng nghĩ đến việc đánh chủ ý đến anh ấy, tôi đã nói rõ ràng chưa?"

Giản Hi nói giọng điệu lạnh lùng, thậm chí cảnh cáo rất rõ ràng. Hành động này khiến Cao Bách Nhiên cảm thấy cô hoàn toàn khác với thường ngày. Hắn sửng sốt một lúc, rồi mới từ từ phản ứng lại.

"Giản Hi, anh không hiểu lời này của em có ý nghĩa gì?"



"Hội trưởng đương nhiên hiểu." Giản Hi cười lạnh, "Nói trắng ra, nếu anh thực sự không hiểu, tôi sẵn sàng giải thích rõ ràng cẩn thận cho anh."

Cô nhìn Cao Bách Nhiên, cảm thấy vẻ mặt của hắn, đúng là đang "Ra vẻ đạo mạo" đến mức khiến người khác khó

ChIu.

"Anh từ lúc bắt đầu đã có ý định xấu với tôi. Không phải, hẳn là muốn lợi dụng tôi để đối phó với Thịnh Thừa Dương mới đúng."

"Tôi biết." Giản Hi giọng điệu nhẹ nhàng không có chút do dự nào.

Giản Hi đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Cao Bách Nhiên, tiếp tục nói: "Trước mặt Thịnh Thừa Dương, hẹn tôi chơi bóng cùng anh. Sau đó cũng vậy, bắt chuyện, nói giỡn với tôi cũng đều ở trước mặt Thịnh Thừa Dương, khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Rõ ràng mọi người đều biết quan hệ của tôi và Thịnh Thừa Dương, mà anh lại cứ cố tình trêu chọc chúng tôi. Điều này có ý nghĩa gì?"

"Sau đó, tôi liền nghĩ kỹ, chính xác anh là muốn chọc tức Thịnh Thừa Dương. Với tính cách của anh ấy, khi thấy tôi và nam sinh khác ở cùng nhau, chắc chắn sẽ nổi điên. Đến lúc đó, anh ấy sẽ không ngần ngại ra tay với anh, và video của hai người sẽ nhanh chóng bị lan truyển trong trường. Hội trưởng tự biến mình thành mổi dụ, chẳng phải là muốn bắt chẹt nhược điểm của người thừa kế tập đoàn Thịnh Khai sao?"

Giản Hi càng nói, sắc mặt của Cao Bách Nhiên càng trở nên khó coi.

"Giản Hi, có phải em đã hiểu lầm gì anh không?" Cao Bách Nhiên cố gắng biện minh.

"Cao Bách Nhiên, anh diễn thật sự rất xuất sắc. Nhưng mà, tôi cũng không kém. Anh tưởng rằng mỗi ngày tôi đều cho anh ánh mắt thân thiện, anh thật sự cho rằng tôi có ý với anh à? Nếu không phải tôi diễn theo kịch bản của anh, thì anh cũng không đến mức nhanh vậy mà hẹn tôi ra đây."

"Đúng, tôi thừa nhận, những gì cô nói cũng không sai. Tôi đã nghĩ đến việc quay video Thịnh Thừa Dương bạo lực. Dù rằng điều này đối với gia tộc của tôi, hay việc đối tập đoàn Thịnh Khai, không có một chút giá trị nào.

Nhưng có được một chút nhược điểm trong tay vẫn là tốt hơn không."

"Sao lại không có một chút giá trị nào? Anh quên tập đoàn Cao Thị các người dưới tay có một công ty giải trí rồi à? Còn nuôi dưỡng một đám tài khoản marketing? Về mặt dư luận, các người chơi chiêu này còn tinh vi hơn bất kỳ ai khác. Đến lúc đó, nếu mạng xã hội nổi giận, cảm xúc bị kích thích, thì Thịnh Khai có thể sẽ trực tiếp bị tấn công, còn Thịnh Thừa Dương sẽ là mục tiêu đầu tiên. Các người, tập đoàn Cao Thị lúc ấy sẽ là người bị hại. Tập đoàn

Thịnh Khai chắc chắn sẽ phải gánh chịu hậu quả lớn. Thật khó mà nói trước được."

Giản Hi vừa nghĩ đến những điều này, ánh mắt nhìn Cao Bách Nhiên không khỏi chứa đầy chán ghét. Trong hai ngày qua, cô đã tìm hiểu một số tin tức về gia tộc Cao Thị trên mạng, cũng khá thú vị.

Có vẻ như quá trình làm giàu của tập đoàn Cao Thị không hề trong sáng. Nhưng những gì mà các cư dân mạng biết về họ thì vẫn còn hạn chế, nghe đông nghe tây, nhiều thông tin vẫn còn mập mờ chưa được xác thực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.