"Không sao đầu, về sau nếu trong học tập có gì không hiểu, cậu cứ hỏi tớ," Giản Hi nói.
"Vậy ngoài học tập, trong cuộc sống tớ cũng có thể hỏi cậu chứ?" Sở Điểm Điểm lại hỏi.
"Trong cuộc sống?" Giản Hi ngẩn người, cảm thấy cô bạn này có vẻ... ừm... không được thông minh cho lắm.
"Có thể nha!" Giản Hi trả lời.
"Vậy sau này tớ sẽ nói chuyện với cậu thêm nhé," Sở Điềm Điềm vui vẻ trả lời rồi nhanh chóng chạy về chỗ ngồi của mình.
Lúc này, Thịnh Thừa Dương bước vào, đưa cho Giản Hi một túi đồ ăn vặt mà anh vừa mua ở siêu thị.
"Quả táo này từ đâu ra vậy?" Thịnh Thừa Dương hỏi.
"Sở Điềm Điềm đưa cho em," Giản Hi đáp.
"Sao cậu ấy lại cho em táo?"
"Có lẽ vì anh quen Giang Tư Kỳ, nên mới tặng em," Giản Hi suy đoán.
"ปท."
Thịnh Thừa Dương cũng nghĩ điều đó có lý, vì dù sao Sở Điềm Điềm trông không giống người có nhiều toan tính, nên anh cũng không bận tầm.
Đến trưa khi tan học, Thịnh Thừa Dương và Giản Hi trở về nhà để ăn trưa, ngay tại cổng khu biệt thự, Giản Hi lại tình cờ gặp Sở Điểm Điểm.
"Cậu cũng ở đây à?" Giản Hi hỏi.
"Ding vay," Sd Diem Diem gat dลิ่น.
Sở Điềm Điềm khẽ mỉm cười.
"Khu biệt thự này cũng là của nhà tớ mở."
"Nhà cậu mở ngân hàng sao? Giàu vậy à!" Giản Hi cảm thán.
Ngay sau khi nói xong, cô chợt nhớ ra Thịnh Thừa Dương từng nói với cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-chieu-theo-duoi-vo-yeu-cua-ba-tong/3681547/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.