Một nhà bốn người ra khỏi trường học, trực tiếp đến một nhà hàng năm sao để dùng bữa.
“Con làm cho a di, thúc thúc thêm phiền toái rồi.”
Giản Hi trong lòng thực sự cảm kích Thịnh Hồng Hoa và Bạch Hướng Vân. Thật ra trước đây, cô luôn cảm thấy mình không quá thân thiết với người Thịnh gia, vì cô chỉ là một người ngoài mới đến Thịnh gia không lâu. Nhưng hôm nay, Thịnh Hồng Hoa và Bạch Hướng Vân lại đứng ra chống lưng cho cô ở trường học, khiến cô thật sự cảm động.
“Hi Hi, con không cần khách khí như vậy, con đã vào nhà của chúng ta, chính là một phần tử của Thịnh gia, a di sẽ không để con chịu ủy khuất. Hơn nữa chuyện này cũng không trách con.” Bạch Hướng Vân đầu tiên là an ủi Giản Hi rồi đột nhiên ánh mắt nàng chuyển hướng, nhìn về phía Thịnh Thừa Dương đang yên lặng ăn cơm, lớn tiếng nói, “Chuyện này muốn trách thì trách Thịnh Thừa Dương, đều là lỗi của nó.”
Thịnh Thừa Dương đang yên lặng ăn cơm, đột nhiên bị mẹ mình "đâm" một
đao.
"Mẹ, mẹ có thể để con yên tĩnh ăn một bữa cơm được không? Ăn xong rồi, mẹ muốn trách mắng con thế nào cũng được." Thịnh Thừa Dương bất đắc dĩ cười.
"Con trai à, đây xác thật chính là lỗi của con!" Thịnh Hồng Hoa luôn đứng về phía vợ mình, "Con không bảo vệ tốt Tiểu Hi, nhưng may là sức chiến đấu của Tiểu Hi mạnh, có thể đánh, có thể mắng. Nói cách khác, hôm nay người bị hại chính là con bé."
"Sức chiến đấu mạnh", "Có thể đánh có thể mắng"—những từ này thực sự là một lời khen sao?
Những từ này dùng để khen một cô gái sao?
"Ba và mẹ nói đúng, lần này là con không bảo vệ tốt Hi Hi, về sau con nhất định sẽ coi đây là bài học, mọi lúc mọi nơi đều phải chú ý.
Kỳ thật khi nghĩ lại, Thịnh Thừa Dương cũng có chút lo sợ. May là lần này giản Hi không bị thương, nếu thật sự trong lúc đánh nhau bị thương chỗ nào, dù anh có đau lòng hối hận đến đâu cũng không kịp nữa.
"Cho nên nói, con trai à, ba không thể không lại lần nữa tự hào, con so với ba năm đó thật là kém xa!" Thịnh Hồng Hoa lại bắt đầu nhớ lại những chiến tích vĩ đại của mình, "Hồi cấp hai, cũng có nam sinh trêu chọc mẹ con, ba cầm gạch tiến lên đánh đến người đó khóc oa oa, cuối cùng phải nghỉ học nửa năm dưỡng thương. Từ đó về sau, mẹ con ở trường học chính là hoành hành ngang ngược, không ai dám động đến"
Thịnh Hồng Hoa bên này mới vừa nói bốc nói phét xong, bên kia Bạch Hướng Vân đã giơ tay vỗ một cái vào vai hắn.
"Anh có nói chuyện nghiêm túc được không? Cái gì mà hoành hành ngang ngược."
Thịnh Thừa Dương và Giản Hi được xem kịch miễn phí, cười ha ha không ngừng.
Buổi chiều về đến nhà, Giản Hi về phòng làm bài tập, còn Thịnh Thừa Dương thì ra sân chơi bóng. Thịnh Hồng Hoa kéo Bạch Hướng Vân, nhanh chóng lên lầu về phòng ngủ.
"Ban ngày ban mặt làm cái gì?" Bạch Hướng Vân ỡm ờ. "Bọn trẻ đều ở nhà đấy!"
“Có gì phải lo, Tiểu Hi ở trong phòng làm bài tập, còn con trai thì ra sân chơi bóng. Nếu lúc nào cũng phải để ý hai đứa nhóc đó, vậy anh còn sống được sao?” Thịnh Hồng Hoa không hài lòng nói. “Em ngày nào cũng lo cho bọn nhỏ, sao không nghĩ cho anh một chút?”
“Sao em lại không nghĩ cho anh được?” Bạch Hướng Vân hỏi lại. “Hôm nay anh ở trước mặt bọn nhỏ ăn nói khoác lác, em cũng đâu có vạch trần anh?”
“Cái đó không phải khoác lác, anh chỉ kể lại quá khứ của chúng ta có một chút khoa trương thôi. Vậy mới làm cho câu chuyện trở nên tỉ mỉ và sống động hơn chứ.”
“Anh có thể đứng đắn một chút không vậy”
“Chỗ nào không đứng đắn? Lời nói của anh đều là thật” Thịnh Hồng Hoa nhân cơ hội sở eo nhỏ của phu nhân nhà mình. “Bây giờ nhìn Dương Dương và Tiểu Hi, anh luôn nhớ đến chúng ta khi còn nhỏ. Tiểu Hi ngoan ngoãn như vậy, ngày nào cũng ăn vạ Dương Dương. Em xem đi, khi còn nhỏ sao em không đối xử tốt với anh như vậy?”
“Khi còn nhỏ em đối với anh không tốt chỗ nào?” Bạch Hướng Vân bất đắc dĩ với Thịnh Hồng Hoa không biết thỏa mãn, “Lúc ấy anh cùng người khác đánh nhau, bị hai viên gạch của đối phương đánh đến oa oa khóc to. Cuối cùng phải tạm nghỉ học nửa năm để dưỡng thương. Không phải em mỗi ngày tan học đều đến thăm anh sao?”
Bạch Hướng Vân vẫn nhớ rõ khoảng thời gian đó. Nàng con giúp Thịnh Hồng Hoa học thêm những môn mà hắn kém, đồ vô lương tâm này còn nói nàng không tốt với hắn. Thật là vô tâm!
“Cớ gì lại nhắc đến chuyện này?” Thịnh Hồng Hoa không nhịn được, “Còn nữa, đầu anh bị đánh không phải vì tại bọn họ bắt nạt em sao? Anh cầm gạch tiến lên bảo vệ em đó.”
“Gạch là anh lấy, nhưng bị gạch đập vào đầu cũng là anh. Anh cứ nói là mình tiến lên làm gì!” Bạch Hướng Vân giờ nhớ lại vẫn thấy khó mà tin nổi.
“Anh không phải..” Thịnh Hồng Hoa muốn giải thích nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp, “Bị bọn họ phản đòn mà thôi!”
Hai người lại trò chuyện một lát về hồi nhỏ, càng nói càng tâm tình càng dạt dào, chẳng mấy chốc đã nằm trên giường.
Thịnh Thừa Dương đột nhiên nhớ ra có việc cần bàn bạc với ba mẹ, nên từ sân bóng trở lại phòng. Lên lầu, vừa định gõ cửa phòng ngủ thì nghe thấy tiếng động bên trong, anh liền biết hai vị giờ phút này chắc đang rất bận rộn!
Bên này ba mẹ không thể tìm, Thịnh Thừa Dương liền đi tìm Giản Hi.
“Cậu làm bài tập xong chưa?” Thịnh Thừa Dương đẩy cửa vào, “Uống ly nước trái cây này đi, uống trước rồi tiếp tục viết”
Giản Hi tiếp nhận ly nước, cái miệng nhỏ uống từng ngụm, nước trái cây có vị chua chua ngọt ngọt.
“A di và thúc thúc đâu, sao nãy giờ tôi vẫn chưa thấy họ?”
Giản Hi lúc nãy xuống nhà thấy trong nhà trống không, một người cũng không có.
“Bọn họ đang có việc, rất vội vàng”
Thịnh Thừa Dương nói qua loa lấy lệ, hiện giờ Giản Hi còn quá nhỏ, có nhiều chuyện không thích hợp với trẻ em để nói.
“À, tôi đã làm xong bài tập, còn của cậu thế nào?”
Giản Hi chưa bao giờ thấy Thịnh Thừa Dương làm bài tập. Kỳ lạ chính là cô giáo cũng chưa bao giờ phê bình anh.
“Tôi không viết.” Thịnh Thừa Dương thẳng thắn trả lời, không có chút gì lúng túng.
“Tôi cho cậu mượn chép!” Giản Hi rất hào phóng đưa bài tập của mình cho Thịnh Thừa Dương. Thấy anh không có ý định nhận, cô lại chủ động nói: “Tôi giúp cậu, nếu không làm bài tập thì cô giáo sẽ mắng đó.”
Thịnh Thừa Dương cảm thấy ấm áp, Hi Hi thật sự rất chu đáo, luôn nghĩ cho anh.
“Không cần đâu, cậu cứ làm xong bài của mình là được. Hôm nay còn sớm, tôi sẽ đưa cậu đi bơi” Thịnh Thừa Dương nói.
“Bơi?” Giản Hi tròn mắt, “Tôi không biết bơi”
“Vậy càng phải học! Đi thôi!”
Giản Hi nhanh chóng thu dọn xong, cô nghĩ mình sẽ ra khỏi nhà một chuyến, nhưng không ngờ đi theo Thịnh Thừa Dương chưa được mấy bước đã đến sân sau của Thịnh gia, nơi đó một bể bơi rất lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]