Chương trước
Chương sau
Thịnh Thừa Dương nắm chặt tay Giản Hi, dẫn cô ra khỏi văn phòng chủ nhiệm. Tiểu Hi Hi cúi đầu, không nói gì, cô cảm nhận được mình đã gây rắc rối lớn, và lần này chắc chắn phải nhờ đến phụ huynh.

"Đừng sợ, đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu." Thịnh Thừa Dương vỗ vỗ tay cô, rồi nhẹ nhàng an ủi, "Chuyện này cứ để tôi giải quyết, không có gì phải lo lắng."

Giản Hi không phải không tin Thịnh Thừa Dương, nhưng dù anh có giỏi cỡ nào, cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể giúp cô giải quyết chuyện đánh nhau được? Hơn nữa, hiện tại ngay cả giáo viên chủ nhiệm đã biết, ngày mai phụ huynh hai bên đều phải tới.

Giản Hi càng nghĩ càng cảm thấy nặng nề, nếu sớm biết như vậy, cô đã không đá một chân vào nữ sinh kia.

Thịnh Thừa Dương liên tục an ủi cô, cuối cùng khi về đến nhà, Phùng thúc đang đứng ở phòng khách nghe điện thoại.

"Được rồi, tôi đã biết, ngày mai nhất định sẽ tới."

Phùng thúc vừa cúp điện thoại, xoay người liền nhìn thấy Thịnh Thừa Dương và Giản Hi trở về.

"Tiểu Hi, hôm nay ở trường đánh nhau à?" Phùng thúc hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng, một chút trách móc cũng không có.

“Dạ.” Giản Hi nhẹ gật đầu.

"Phùng thúc, chuyện là như thế này..."

Thịnh Thừa Dương vừa định giải thích, nhưng ngay lập tức nhìn thấy Phùng thúc tiến lại gần, cẩn thận kiểm tra xem người Giản Hi có bị thương hay không.

"Không bị thương chứ?" Phùng thúc hỏi.

"Dạ không có." Giản Hi đáp.

"Vậy là tốt rồi." Phùng thúc thở phào nhẹ nhõm, "Là ai dám đánh Tiểu Hi nhà chúng ta?" Ngữ khí của Phùng thúc rất tức giận, ông quay lại hỏi Thịnh Thừa Dương.

Thịnh Thừa Dương lần này bị hỏi đến ngẩn người, không biết nên nói gì. Tình hình này, còn so với anh tức giận hơn.

"Tiểu Hi không bị đánh, mà là cậu ấy khiến bạn học kia mất một chiếc răng." Thịnh Thừa Dương giải thích.

"Còn mất một cái răng?" Phùng thúc sửng sốt, ngạc nhiên hỏi lại.

Phùng thúc có chút kinh ngạc, vì ông hiểu tính cách của Giản Hi, cô vốn rất ngoan ngoãn, tuyệt đối không phải là người chủ động đánh người. Lần này, chắc chắn là bị bức đến mức phải tự vệ, nữ sinh kia chắc chắn đã làm quá mức rồi.

Khi bọn họ đang nói chuyện, Thịnh Hồng Hoa và Bạch Hướng Vân đúng lúc từ ngoài cửa bước vào, nghe thấy câu cuối cùng trong cuộc trò chuyện.

Bạch Hướng Vân nhìn Phùng thúc rồi hỏi: "Ai khiến ai mất răng?"



Vì vậy, mọi người ngồi trên sô pha, nghe Giản Hi kể lại ngọn nguồn sự việc.

"Không phải con làm mất răng của nữ sinh kia, mà chính nữ sinh đó tự ngã nên mới bị rụng chứ!" Bạch Hướng Vân nói.

Gián Hì:......

Cô nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, không biết Bạch a di giải thích như vậy có hợp lý hay không.

"Vậy nói như thế, căn bản không phải lỗi của con." Cuối cùng, Thịnh Hồng Hoa tổng kết.

Ngoại trừ Giản Hi, tất cả mọi người đều sôi nổi gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

"Nữ sinh đó thật đáng ghét, còn nhỏ mà không chăm học. Nếu không phải họ đến gây sự trước, Tiểu Hi cũng sẽ không đẩy họ." Bạch Hướng Vân tiếp tục tổng kết.

"Đúng vậy, không sai."

Ngoài Giản Hi ra, mọi người đều tiếp tục tán thành ý kiến này.

"Tiểu Hi, con có bị thương không?" Bạch Hướng Vân hỏi.

"Tôi vừa kiểm tra rồi, không bị thương." Phùng thúc ở bên cạnh chen vào.

"Phùng thúc, ông lớn tuổi rồi, ánh mắt không tốt đâu." Bạch Hướng Vân vừa nói, vừa tiến lại gần Giản Hi, "Để a di xem thử."

Giản Hi nghiêng mặt lại để Bạch Hướng Vân xem xét. Bạch Hướng Vân lăn qua lộn lại nhìn một hồi, cuối cùng ở bên trái mặt, gần lỗ tai, tìm thấy một vết trầy rất nhỏ.

"Ai nói không bị thương? Chỗ này không phải đã bị trầy sao? Một vết lớn như vậy!" Bạch phu nhân nói.

Thịnh Thừa Dương vừa nghe Giản Hi bị thương, mà còn là một vết lớn, lập tức chạy tới xem. Anh cẩn thận nhìn một hồi, lòng không khỏi lo lắng hỏi: "Mẹ, vết thương ở đâu?"

Bạch Hướng Vân vươn ngón tay, chỉ vào vết thương "Thật lớn" đó. Thịnh Thừa Dương lập tức hết chỗ nói, liền giơ ngón tay cái lên cho mẹ mình.

"Lão công, lấy điện thoại ra đây, em chụp lại. Ngày mai sẽ cho giáo viên và phụ huynh đối phương xem, đây là bằng chứng chứng minh Tiểu Hi bị bắt nạt!"

"Đừng như vậy chứ." Thịnh Hồng Hoa chỉ nhìn qua một cái, "Bọn trẻ đều đói bụng rồi. Làm cơm rồi cho bọn trẻ ăn trước đã."

"Chờ ăn cơm xong, vết thương này liền biến mất, đến lúc đó không có bằng chứng, ai biết được Hi Hi nhà chúng ta bị bắt nạt." Bạch Hướng Vân xem thường liếc Thịnh Hồng Hoa một cái.



"Tiểu Hi, con nghiêng mặt một chút, chụp không tới." Bạch Hướng Vân đưa màn hình điện thoại lại gần Giản Hi hơn.

"Em đừng đưa điện thoại sát vào mặt như vậy, màn hình dán chặt vào Tiểu Hi thì sao có thể chụp được!"

"Anh chỉ biết nói, nếu điện thoại hơi xa một chút thì căn bản không thấy gì, chỉ có dán sát mới miễn cưỡng nhìn thấy dấu vết," Bạch Hướng Vân phản bác.

Sau một hồi mày mò, cuối cùng Bạch Hướng Vân cũng chụp được một bức ảnh tương đối ưng ý.

"Phu nhân, ngài đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ nói rõ ràng với giáo viên," Phùng thúc lên tiếng từ bên cạnh.

"Phùng thúc, sao có thể để ông đi? Ông lớn tuổi rồi, ồn ào với những phụ huynh đó cũng không tốt lắm. Ngày mai tôi và Hồng Hoa cùng đi, không ai có thể làm chúng ta có hại!" Bạch Hướng Vân nhiệt huyết trào dâng, đây là lần đầu tiên trong đời Bạch phu nhân đi trường học để giải quyết chuyện đánh nhau.

"Đúng vậy, ngày mai chúng ta cùng đi," Thịnh Hồng Hoa cũng tán đồng ý kiến này.

Sáng hôm sau, Bạch Hướng Vân ăn diện lộng lẫy, khí chất tỏa ra rực rỡ, trang sức lấp lánh trên người, tự phụ lại không tục tăng.

Giản Hi thấy vậy, không khỏi thốt lên: "Bạch A Di, thật xinh đẹp."

Bạch Hướng Vân hài lòng, kéo tay lão công cùng nhau lên xe.

Một nhà bốn người như vậy lái xe đến trường học. Thịnh Hồng Hoa lái xe, Bạch Hướng Vân ngồi ở ghế phụ, trong khi Thịnh Thừa Dương và Giản Hi ngồi ở hàng ghế phía sau. Mọi người thỉnh thoảng trò chuyện, không khí trong xe vừa thoải mái vừa vui vẻ.

"Con trai à!" Thịnh Hồng Hoa đột nhiên mở miệng nói, "Đừng nghĩ rằng ba xem thường con! Con so với ba hồi năm đó thật là kém xa. Nhớ hồi xưa, mẹ con ở trường học bị người khác bắt nạt, ba biết chuyện thì lập tức xông lên, dùng hai chân đá tên đó khóc oa oa. Còn chưa hết giận, ba lại phi thân dùng một chân đá hắn ra xa hơn bốn mươi mét."

Thịnh Hồng Hoa nhớ lại chuyện cũ, lòng tràn đầy tự hào, hận không thế một lần nữa làm anh hùng như năm xưa.

"Hơn bốn mươi mét?" Thịnh Thừa Dương không nhịn được cười, "Ba, ba có chắc là dùng chân đá không? Không phải là mở xe tăng ra rồi trực tiếp bắn một pháo vào hắn sao?"

"Cái thằng nhóc này, ba con lúc ấy anh dũng như chiến thần, con đời này đều theo không kịp."

Bạch Hướng Vân và Giản Hi nghe cuộc đối thoại giữa hai cha con, cười đến không thể khép miệng lại.

Khi đến văn phòng chủ nhiệm, họ thấy phụ huynh Vương Duyệt đã có mặt, tất cả đều hùng hổ, trông đã biết không có ý tốt.

Đặc biệt, sự việc lần này liên quan đến nhiều người, thậm chí cả hiệu trưởng cũng có mặt ở đây.

Một đám người ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi người nhà Giản Hi đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.