Thịnh Thừa Dương lúc này mới hiểu rằng Giản Hi muốn về Đồng Thành vì cô cảm thấy có lỗi khi tiêu tiền của anh.
Bây giờ anh bắt đầu có cảm giác tự bê tảng đá đè vào chân mình.
Nếu biết rằng Giản Hi vì lý do này không muốn ở lại Nam Thành, anh đã không cần phải tốn nhiều công sức mà đi làm nhà từ thiện. Cứ nói thẳng ra là mình nuôi cô, không phải tốt sao!
Nhưng diễn thì đã diễn rồi, cũng không thể bỏ dở nửa chừng. Bằng không thì Hi Hi vẫn là sẽ tức giận bởi vì anh lừa dối cô, cho nên hiện giờ chỉ có thể sống chết không thừa nhận.
Vấn đề trước mắt phải giải quyết chính là phải trấn an tiểu tổ tông.
"Giản Hi, cậu đừng nghĩ như vậy. Những người giúp đỡ cậu chắc chắn mong muốn cậu có cơ hội học tập trong một môi trường tốt hơn. Họ sẽ không để tâm đến khoản học phí này."
"Nhưng đây không phải là số tiền nhỏ, hơn một trăm triệu. Tôi thật sự cảm thấy mình không xứng đáng," Giản Hi vần không thể tiêu tan nồi lo lắng trong lòng.
"Không có gì là không tốt cả. Trong mắt cậu, một trăm triệu có thể là rất nhiều, nhưng với người hảo tâm kia, có khi nó chẳng là gì, thậm chí không bằng một sợi tóc của cậu. Đừng nghĩ quá nhiều. Biết đâu người đó là một kẻ ngốc lắm tiền, chẳng màng đến khoản tiền này, cậu nghĩ có đúng không?"
Thịnh Thừa Dương tự cảm thấy câu "ngốc lắm tiền" này chưa thực sự đúng với bản thân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-chieu-theo-duoi-vo-yeu-cua-ba-tong/3650708/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.