Mấy hôm trước tôi cảm thấy không khoẻ nên đi khám bác sĩ. Kết cục lại nhậnđược một cái tin động trời là mình đã mang thai được hai tháng rồi. Banđầu có hơi ngạc nhiên, nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại thì điều này chỉ làhệ quả tất yếu. Bá chủ đêm nào cũng đánh thức nô lệ dậy làm việc, vớicường độ cày bừa đó thật khó mà không ra hoa kết trái được.
Cảm giác thật lạ lẫm khi phát hiện ra mình sắp làm mẹ. Trong bụng tôiđang chứa một mầm non sự sống đang lớn lên từng ngày. Tôi cảm thấy đâylà một phép màu vô cùng kỳ diệu, mình có thể tạo nên một sinh linh mớitrên cõi đời này. Rốt cuộc tôi thấy việc làm người thật có ý nghĩa. Bâygiờ không có bất cứ thù hằn nào làm tôi quan tâm hơn việc đứa con củamình.
Chà chà ... có bao nhiêu việc cần phải lo, phải nghĩ. Tôi phải ăn uốngnhư thế nào mới đủ để nuôi con đây. Mấy chuyện này, kể cả các chị trongHoa Mãn Lâu không ai biết. Những người kết hôn, sinh con đều không cònlà kỹ nữ, nên đâu được sống ở phố hoa này. Cả ma ma già cũng chỉ biếtcách chăm trẻ con chứ không biết cách dưỡng thai. Trong ‘nhà’ lại chỉtoàn lũ thanh niên và đám đàn ông trong Xích Long, ở đâu có một ngườiphụ nữ bình thường dạy tôi cách làm mẹ?
Nhà họ Triệu, chỉ được mỗi cái không phải lo ăn lo mặc. Người tình làđại ca nên của cải dĩ nhiên thừa mứa, ăn đến ba đời không hết. Xích Long lại đang phát triển thịnh vượng, nên chỉ có thể nói là tiền vào nhưnước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539612/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.