Cái gọi là không chiến tự nhiên thành, chính là chẳng làm gì cũng đã cóngười trả thù dùm mình. Tôi vô cùng hả hê khi trong một đêm, sáu ngườicầm đầu của bang Xích Long đều đồng loạt bị loại bỏ. Công đầu phải tínhcho vị bá chủ mới thành phố Tiêu Thương, Triệu Lục Bảo.
- Bách Hợp, em bị làm sao vậy? – Chị Hồ Điệp chỉ biết ôm chặt lấy vai tôi.Tôi đang khóc đến run rẩy cả người. Không biết tại sao, chỉ là nước mắt cứtrào ra không kềm lại được. Hả hê, vui vẻ, đau khổ, buồn rầu? Tất cả đều không phải. Trong tôi đều là rỗng không. Tất cả kẻ thù đều chết hếtrồi, vậy tôi bây giờ phải làm gì đây? Ý nghĩa cuộc đời tự nhiên biếnmất, tôi hụt hẫn vô cùng. Thế nên tôi chỉ biết khóc, khóc cho năm nămtrời ngu ngốc chẳng làm được gì. Khóc vì việc mẹ tôi chết vẫn chưa đượclàm sáng tỏ, em trai tôi đã mất tích không thấy tăm hơi. Cuối cùng tôikhóc đến mệt lả rồi gục xuống.
- Các người không được vào đây. – Tiếng chị Hồ Điệp la lên chói lói.Bên ngoài trời đã sụp tối, trăng cũng đã treo lên cao. Tôi mơ màng tỉnhdậy, nghe tiếng la hét bên dưới nhà vọng lên. Nhận ra tiếng chị Hồ Điệp, tôi vội vàng đi xuống dưới lầu. Ngay giữa quán Hoa Mãn Lâu là một mànđối đầu máu lửa. Hàng chục tên côn đồ đứng chật ních quán, cầm đầu làtên mặt đồ vét to cao như bò mộng. Đối lại phía bên này là tất cả cácchị em trong Hoa Mãn Lâu, mặt ai cũng lấm lét, núp sau lưng Hồ Nhật.
Chị Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539609/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.