- Ngoài con đường này, đừng tuỳ tiện ra ngoài nữa! – Hồ Nhật cau có trong lúc chị Hồ Điệp băng bó vết thương trên cánh tay anh ta. – Chiến tranhgiành địa bàn đang xảy ra khắp nơi.Tôi ngồi chống cằm nhìnhai người bọn họ. Dạo này mỗi khi đi làm về Hồ Nhật luôn mệt mỏi và tảtơi như thế này. Anh ta chỉ vừa mới phục chức được có hai tuần mà đã bịthương hết ba lần. Nghe nói là do bị bọn côn đồ chém trong lúc dọn dẹpmấy vụ thanh toán băng đảng.
- Bách Hợp, em cũng không nên nhận mấy buổi tiệc ở phía namthành phố nữa. Băng Xích Long và băng Cát Tường đang giành nhau bếncảng. – Hồ Nhật đột nhiên quay qua phía tôi nói.Từ ngàybiết rõ thân phận của tôi, anh ta thay đổi hẳn cách đối xử. Chẳng hề coi tôi như đứa sai vặt mà quan tâm như một người em trong gia đình. Quảthật anh ta đã cho rằng quán Hoa Mãn Lâu này thật sự là nhà của mìnhrồi. Dù sóng gió bão bùng có ở bên ngoài, nhưng con đường chúng tôi ởhoàn toàn êm ả. Thậm chí đám côn đồ quậy phá thời gian trước cũng bịquét đi sạch trơn. Cảnh sát dù sao cũng là người cầm súng, đám cầm daokia cũng phải nể chút mặt mũi.
Chúng tôi sống yên ổn phần lớn cũng nhờ công Hồ Nhật. Chính vì vậy ma ma cũng vô cùng hoanh nghênh người con rể này. Thậm chí anh ta còn là kimbài gia bảo mà ma ma thường đem đi khoe khoang với các tiệm trong xóm,khiến bọn họ thầm ngưỡng mộ không thôi. Cảnh sát đột nhiên trở thành đối tượng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539604/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.