Tác phẩm ngày hôm đó tôi chọn là một vở diễn vô cùng khó; đòi hỏi kỹ thuậtcao và diễn biến nội tâm rất sâu sắc. Quả thật là đã dốc hết vốn liến ra để đánh một trận cuối cùng.
“... Tài sắc đã vang lừng trong nước
Bướm ong còn xao xác ngoài hiên
Tai nghe nhưng mắt chưa nhìn
Bệnh Tề Tuyên đã nổi lên đùng đùng
Hoa xuân nọ còn phong nộn nhị
Nguyệt thu kia chưa hé hàn quang
Hồng Lâu còn khóa then sương
Thâm khuê còn rấm mùi hương khuynh thành ...”(Trích ‘Cung oán ngâm khúc’ – Nguyễn Gia Thiều)
Cả không gian im bặt chỉ còn một mình tôi cất giọng. Tiếng đàn, tiếngtiêu cùng xen lẫn hoà vang. Đám vũ cơ xung quanh xoay người tung ranhững dãi lụa. Đứng ở vị trí trung tâm là tôi với vai diễn lớn nhất từtrước đến nay. Mọi thứ đều trôi tuột ra đằng xa, trời đất này, thế giớinày chỉ còn lại mình tôi. Và vì thế tôi hát.
“... Làng cung kiếm rắp ranh bắn sẻ
Khách công hầu ngấp nghé mong sao
Vườn xuân bướm hãy còn rào
Thấy hoa mà chẳng lối vào tìm hương
Gan chẳng đá khôn đường khá chuyển
Mặt phàm kia dễ đến Thiên Thai
Hương trời sá động trần ai
Dẫu vàng nghìn lạng dễ cười một khi
Ngẫm nhân sự cớ gì ra thế
Sợi xích thằng chi để vướng chân
Vắt tay nằm nghĩ cơ trần
Nước dương muốn rẩy nguội dần lửa duyên ...”(Trích ‘Cung oán ngâm khúc’ – Nguyễn Gia Thiều)
Nỗi lòng người cung nữ nơi lầu son gác tía. Cũng từng là hoa là trăngxinh đẹp tự do. Dù có đẹp cũng không ngoài bốn chữ ‘hồng nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-che-lap-muon-ngan-thuong-nho/1539594/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.