Hai người ăn sáng xong thì cùng ra khỏi cửa. Thang Tuấn Niên đại khái nói với cô chuyến đi này một trong những mục đích là để tìm Quan Hựu Thanh, cũng chính là mối tình đầu của mẹ. Ngu Cốc Thu nghe xong liền nghĩ không mấy lạc quan, bao nhiêu năm rồi, dựa vào địa chỉ cũ liệu còn tìm thấy người không?
“Không sao, không tìm được thì thôi.” Thang Tuấn Niên nhìn thoáng qua, “Vốn dĩ tìm ông ấy cũng chẳng có chuyện gì nghiêm trọng, tìm được thì coi như thêm chút niềm vui.”
Họ dựa theo địa chỉ gọi xe đến nơi, vận may cũng rất tốt. Ngu Cốc Thu còn tưởng chỗ đó chắc đã bị dỡ bỏ từ lâu, ai ngờ lúc xuống xe vẫn là dãy chung cư trông vô cùng cũ kỹ ấy. May mắn hơn nữa là sau khi họ gõ cửa, chẳng bao lâu đã có người ra mở, một bé gái nhỏ ngước đầu lên, giọng non nớt hỏi họ: “Hai anh chị là ai vậy ạ?”
Thang Tuấn Niên ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với cô bé, mỉm cười nói: “Chào em bọn anh đến tìm Quan Hựu Thanh, em có biết ông ấy không?”
Cô bé nghiêng đầu, còn chưa kịp trả lời thì một người phụ nữ cầm cái xẻng nấu ăn lao ra, quát: “Không phải mẹ đã bảo con đừng tùy tiện mở cửa cho người ta sao! Mau vào nhà!”
Cô bé bĩu môi, chạy vụt vào trong.
Người phụ nữ vung cái xẻng hỏi họ: “Hai người là ai? Có chuyện gì? Trong nồi tôi còn đang nấu dở, nói nhanh lên nào!”
Thang Tuấn Niên áy náy nói: “Bọn tôi đến tìm một người, tên là Quan Hựu Thanh… Trước đây chắc ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-bien-ngap-ngan-nghiem-tuyet-gioi/5034333/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.