Ngày hôm sau khi xác định xong ý định phẫu thuật, Thang Tuấn Niên liền đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, quan trọng nhất vẫn là tình trạng đôi mắt của anh.
Sau khi lo lắng hoàn thành toàn bộ các mục kiểm tra, lúc chờ bệnh viện trả kết quả, anh thậm chí còn nhen nhóm chút mong chờ mơ hồ, mong rằng báo cáo sẽ phát hiện ra vấn đề nào đó, để ca phẫu thuật không thể tiến hành vì lý do khách quan, như vậy sự nhút nhát của anh có thể giấu dưới mặt nước, chẳng ai nhìn thấy.
Nhưng bác sĩ lại nói với anh rằng anh rất may mắn, phẫu thuật có thể tiến hành. Rồi lại nói, cũng coi như không may, vì anh đã kéo dài quá lâu, mười năm mù lòa, dây thần kinh thị giác và phản ứng thị giác của não bộ đã có mức độ thoái hóa nhất định, đây là điều mà ca phẫu thuật cũng không thể thay đổi.
Dù mọi chuyện suôn sẻ nhất, thị lực của anh nhiều nhất cũng chỉ có thể phục hồi đến 0,1 đến 0,3. Nhưng đối với một người đã mù, không nên dùng cách nói như vậy, mà phải là, không ngờ lại có thể hồi phục đến 0,1 đến 0,3.
Ca phẫu thuật được sắp xếp rất gấp, định vào hai ngày sau. Sau đó còn phải xem tình hình để nằm viện một thời gian, vì vậy anh cần tranh thủ hai ngày này sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện: xin nghỉ ở cửa tiệm, và quan trọng nhất là thu xếp cho Phi Phi.
Theo kế hoạch trước đó, nó vẫn có thể ở bên anh thêm một thời gian nữa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-bien-ngap-ngan-nghiem-tuyet-gioi/5034321/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.