Cô nghĩ, chắc anh sẽ từ chối mình thôi, giống như trước kia anh vẫn từ chối người khác vậy. Quả nhiên, anh tìm một cái cớ để trả lời, nói rằng không tiện lắm.
Vì thế Ngu Cốc Thu cũng chẳng quá thất vọng, thậm chí còn nghĩ nếu anh đồng ý sảng khoái mới là chuyện lạ.
“Không sao, vậy để lần sau nhé. Lần này tôi tự chơi với mình cũng được.”
Cô cố ý nói thêm câu cuối cùng vốn chẳng cần thiết phải nói ra.
Quả nhiên, câu ấy khơi dậy sự hiếu kỳ của Thang Tuấn Niên.
“Tự chơi là sao?”
“Rất đơn giản thôi, tay trái với tay phải.”
“…Không chán à? Sao không lên mạng chơi cùng người khác?”
“Không chán đâu, tôi từ nhỏ đã chơi như vậy rồi. Mấy người trên mạng toàn người lạ, chẳng bằng chơi với chính mình.”
Khi nói câu ấy, trước mắt cô hiện lên hình ảnh trong bức thư. Thang Tuấn Niên nhỏ bé, cầm giẻ lau, cúi đầu lau sàn nhà. Nếu là anh, có lẽ sẽ hiểu được tâm trạng ấy của cô.
Vì vậy, cô cố tình để lộ mặt này ra cho anh thấy.
Đối diện im lặng một lát, Thang Tuấn Niên nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ là người quen biết sơ thôi mà.”
“Những người quen biết sơ mà còn thỉnh thoảng liên lạc như chúng ta, chắc cũng có thể ‘thăng cấp’ một chút chứ? Ví dụ như… bạn quân tử. Ngày xưa quân tử đánh cờ, thời nay quân tử chơi cờ tỷ phú.”
Lý lẽ cãi bướng nói bằng giọng nghiêm chỉnh, Thang Tuấn Niên chắc chẳng biết đối phó thế nào với kiểu cố chấp này, bèn dứt khoát không trả lời nữa.
Ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-bien-ngap-ngan-nghiem-tuyet-gioi/5034285/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.