Sáng hôm sau, Ngu Cốc Thu làm ca ban ngày. Quốc khánh không có nghỉ, tám giờ phải có mặt ở chỗ làm.
Khác với mọi khi, hôm nay cô gần như chẳng có lấy một giây rảnh rỗi, hễ rảnh tay là lại ôm đồm làm giúp việc của đồng nghiệp khác.
Giặt những tấm drap dính bẩn vì tiểu tiện không tự chủ, đưa thuốc, lau người, bế đỡ, đút cơm… Một hơi bận rộn đến tận trưa, vội vàng nuốt hai miếng cơm, cô lại xách dụng cụ dọn dẹp đi lau những góc khuất đầy bụi.
Trong số các cụ, không ít người bị viêm mũi, mà những cụ vừa mắc bệnh này vừa bị Alzheimer thì căn bản không ý thức được, nếu không giúp lau chùi, cả ngày sẽ để mặc cho nước mũi chảy lòng thòng.
Một ngày trôi qua, cô như con quay quay mãi không ngừng, lưng mỏi hơn bất kỳ ngày nào trước đó.
Ngu Cốc Thu vịn hông, những suy nghĩ bị cô kìm nén suốt cả ngày bất chợt tràn ra — có nên đi xoa bóp cho đỡ đau không. Rồi thế là không tránh khỏi lại nhớ đến cảnh tượng đêm qua.
Sau hơn mười tiếng nguội lạnh, dáng vẻ của Thang Tuấn Niên trong đầu cô thật ra đã bắt đầu mờ dần… Khi ấy cô căn bản không dám nhìn thêm lần thứ hai. Vừa đối diện ánh mắt trống rỗng của anh, cô liền quay đầu bỏ chạy, trên đường còn va “leng keng loảng xoảng” vào chiếc xe đạp công cộng, để lại một vết bầm tím trên đầu gối.
Có lẽ trong lòng cũng để lại một vết như thế.
Rõ ràng người bị bắt gặp trong tình cảnh thảm hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-bien-ngap-ngan-nghiem-tuyet-gioi/5034278/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.