Tuyết rơi thật sự yên tĩnh, ở trong màn đêm, tựa như
tiên cảnh.  
Hắn yên lặng một lúc
lâu.  
Nàng dường như trời sinh chính là thuộc về nơi này,
trong đôi mắt trong suốt như có sự tĩnh lặng cùng thuần khiết giống như tuyết,
hắn nhịn không được vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt mịn
màng trắng nõn của nàng, khẽ mở miệng: “Bất kể là lý do gì, cũng muốn nghe
sao?”  
Bàn tay nhỏ bé có chút băng lạnh của nàng chụp lên
mu bàn tay của hắn, dần dần nắm chặt, đôi mắt trong suốt kiên định không có tiếng
động.  
Ánh mắt của Mặc Uyên nhẹ nhàng hướng về phía  đỉnh
Tuyết sơn xa xôi, nhìn quét qua khung cảnh màn đêm mênh mông, thản nhiên mở miệng,
“Lạc nhi, một tân hoàng lên ngôi, việc gì cần làm hàng đầu?”  
Lạc Cơ Nhi khẽ giật mình, đôi mày thanh lệ hơi chau
lại, khó khăn đáp: “Ổn định dân tâm, nắm quyền thế trong tay, thanh trừng những
người bên cạnh.” 
Ở các triều đại, ngôi vị hoàng đế thay đổi
cũng  không tránh khỏi phân tranh bằng máu tanh, mà Đằng An cũng là như vậy.  
Nụ cười nhạt trên môi mất đi, Mặc Uyên tiếp tục nói: “Đúng, phải thanh trừng những người bên cạnh. Hoàng huynh cũng đủ tâm độc, cũng đủ vô tình, vì thế năm đó các vây cánh của các hoàng tử khác bị diệt trừ sạch sẽ, toàn bộ triều đình đều là một không khí xơ xác tiêu điều, cái này cũng chinh là nguyên nhân vì sao dù ta chiến thắng Hồ Duệ trở về, nhưng cũng không tránh được số phận hài cốt của mẫu phi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537214/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.