Ở phía bắc đối diện thôn là một khu rừng thông rậm rạp,
buổi sáng sớm những cây thông được bao phủ một làn tuyết mỏng, phát sáng chói mắt
dưới tia nắng ban mai.
Ruổi ngựa tiến lên, nhìn nhũ băng treo nặng dưới
cành thông kia, đó là tuyết trên núi rơi xuống đã tan ra, nhưng trong nhiệt độ
giá rét liền nháy mắt ngưng kết lại thành, trong suốt long lánh, trơn nhẵn bóng
loáng.
Chăm chú nắm chặt dây cương, ổn định con ngựa dưới
thân, cặp mắt thâm sâu của Mặc Uyên chăm chú liếc nhìn thân thể trong lòng, thấp
giọng nói: “Chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?”
Hôm nay nàng mặc áo trắng, vòng eo nhỏ nhắn và cổ
tay đều buộc khăn lụa, trong ôn nhu lộ ra vài phần khí khái.
Lạc Cơ Nhi liếc nhìn tia nắng ban mai chói mắt kia,
tia sáng mê ly tỏa ra một tầng hào quang nhàn nhạt trên hàng mi dày rậm của
nàng, nàng chăm chú đặt một cây tên đính lông đại bàng lên trên cung tên, ngón
tay thon chậm rãi cố sức giật lại, gió khẽ thổi qua, làm bay những sợi tóc đen
như mực của nàng, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến tia sáng kiên định
trong mắt nàng.
Thắt lưng dùng lực, hai vai giữ vững vàng, tận
lực giật cánh tay ra.
Đó là điều hôm qua hắn đã dạy nàng từng chút một, vừa
ôn nhu kiên trì vừa yêu cầu hà khắc.
”Vù!” một tiếng, chiếc tên bay nhanh bắn ra từ trên
cung, thẳng tắp bay về một nhũ băng trơn bóng trên ngọn cây kia.
Chỉ nghe ”đinh” một tiếng, tiếng phá băng giòn tan truyền đến, nhũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537212/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.