Gặp lại
Khóe môi khẽ nhếch lên, hắn không nói một lời, vẫn rạp
người trên lưng ngựa, điên cuồng phi nước đại, tưởng chừng như không bao giờ ngừng
lại nữa!
Đã bao lâu rồi, hắn bắt mình không được nghĩ tới
Uyên vương phủ, không được nghĩ đến Yến viên, không được nghĩ đến cô gái bé nhỏ
mà bao đêm vẫn tìm về trong giấc mộng để làm trái tim hắn muôn ngàn đau đớn.Hắn
không mảy may sợ chính mình nửa đường ngã xuống mà chỉ sợ đến phút cuối
cùng khi đến được nơi đó thì không còn gặp được cái người mà hắn vẫn mong đợi
bao lâu.
Lạc Nhi…
Cẩm bào màu đen phần phật bay trong gió, Mặc Uyên gắt
gao ghì chặt dây cương, ra sức vung roi vùn vụt, quất mạnh trên lưng con tuấn
mã dưới thân!
Chợt trong lúc đó, từ phía xa xa, trên cánh đồng
hoang vu bỗng nhiên xuất hiện hai con ngựa, hai người trên lưng ngựa cũng
đang ra roi, hướng phía bên này điên cuồng chạy tới, khoảng cách càng ngày càng
rút ngắn.
Phong Dực nheo lại mắt chăm chú quan sát, đến lúc
khoảng cách đủ để nhìn rõ, tim hắn đột nhiên thắt lại, kinh hãi thốt ra tiếng :
“Là Hàn Dực bọn họ! ”
Một cảm giác giật mình hốt hoảng xâm chiếm, Mặc Uyên
hướng ánh mắt đăm đắm nhìn theo, rồi lập tức hung hăn ghì mạnh dây cương! ! Tuấn
mã vẫn đang phi điên cuồng dưới thân, thống khổ lồng lên một tiếng, hai chân
trước bốc cao, giơ lên giữa không trung, hai vó cuối cùng hạ xuống đất, giậm
chân vài lần rồi phì phì dừng lại .
Gió mạnh, mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537201/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.