Trong chuồng, một con ngựa đang ngoan ngoãn ăn cỏ,
dáng vẻ ung dung nhàn nhã.
“Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?” Lạc Cơ Nhi rốt cục
nhịn không được cất tiếng hỏi, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve đám lông
ngựa.
Ca Nhi khẽ ngước mắt nhìn nàng một lúc, rồi cất giọng
ngập ngừng trả lời: “Ta cũng không biết, chẳng qua ta chỉ nghĩ…
ngươi không giống như vẻ bề ngoài, tuy rằng ai nấy đều thấy Vương gia rất
yêu ngươi, nhưng ngươi lại một chút cũng không vui sướng, không phải vậy sao? Nếu
là như vậy, ta lại có lí do mà không giúp ngươi …”
Chỉ một chữ “Yêu” nghe thật nhẹ nhàng mà lại làm tim
Lạc Cơ Nhi dâng lên một nỗi xót xa, tầng tầng rung động.
“Ngươi đã xác định chưa? Có nhất định phải đi
không?” Ca nhi ngước ánh mắt trong suốt nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi lại.
Bàn tay Lạc Cơ Nhi thoáng dừng lại một chút, đầu
ngón tay trắng nõn khẽ nắm chặt, một lúc lâu sau, nàng mới kiên định
gật đầu.
Tên buôn ngựa sốt ruột đi tới, nịnh nọt nói: “Cô
nương, nàng nhìn con ngựa này xem, phiêu phì thể tráng ,
đích thị là loại ngựa tốt nhất, đừng nói là một ngày đi mấy ngàn dặm, mà còn…”
“Con ngựa này giá bao nhiêu, cần bao ngân lượng?” Khẽ
ngắt lời gã buôn ngựa, Lạc Cơ Nhi nhẹ nhàng vỗ về lớp lông ngựa màu nâu
trước mắt.
Tên buôn ngựa liền đảo mắt dò xét, thoáng nhìn thấy bên hông nàng có đeo theo một miếng bạch ngọc màu sắc thật tuần khiết, dáng vẻ thật bất phàm, liền khiến cho hắn phải thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537167/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.