“Dằn vặt chính mình có phải rất thích thú không? Lạc
nhi…” Mặc Uyên chăm chú nhìn chằm chằm vào trong cặp mắt tràn đầy đau thương
cùng không đành lòng của nàng, bàn tay chế trụ phía sau chiếc cổ nhỏ bé và yếu ớt
của nàng, để cho hơi thở nóng rực của chính mình cùng hô hấp thật sâu của nàng
giao hòa, “Nàng muốn ta phải lý giải ý tứ của nàng thế nào đây? Không thể hận
ta, cũng không thể yêu ta, vậy nàng muốn thế nào? Muốn xem ta như người xa lạ
sao?!”
Càng ngày càng đau đớn xé thịt hơn, khiến hắn cắn chặt
khớp hàm, ngón tay gắt gao quấn quanh mái tóc đen dày mềm mại nàng, thanh âm
nghiến răng in lại trên môi của nàng: “Nàng sao lại ngây thơ như thế… Bảo ta cứ
như vậy buông tha nàng, là có thể được sao?!!!”
Lạc Cơ Nhi gần như bị hắn bức đến muốn sụp đổ, đôi mắt
long lanh ngập nước bị ép phải nhìn kỹ vào cặp mắt đau lòng mà giăng đầy tơ máu
của hắn, nàng có thể cảm nhận được giọng nói tàn bạo kia của hắn, như của con
mãnh thú vừa bị chọc giận, sau khi bị thương càng thêm hung mãnh tàn bạo, gắt
gao siết chặt nàng vào trong ngực, không cho nàng có khả năng nhúc nhích!
“Đừng … Được rồi!” Nước mắt rơi xuống đầm đìa, giọng nói của nàng đã khàn khàn, muốn giãy giụa thoát khỏi vòng ôm của hắn, muốn thu hồi lại cổ tay đang bị hắn gắt gao nắm lấy, nhưng chỉ là phí công!! Hắn chỉ dùng một cánh tay đã đem nàng vây khốn, đôi tay nhỏ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537144/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.