So chiêu
“Ca ca…” Hắn khẽ gọi một tiếng, giống như đã cách xa cả đời.
Như là hưng phấn phá tan thời gian mấy năm xa cách, Mặc Kỳ rốt cục
buông người nho nhỏ trong lòng ra, vài bước liền chạy tới trước mặt Mặc Uyên,
trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, chân thành mà nhìn vào cặp mắt rất giống
mình kia: “Ca ca, ta đã trở về…”
Một câu nói, tựa như thời gian vài năm đều tiêu tan thành mây
khói, Mặc Uyên ngưng mắt nhìn chăm chú vào thiếu niên đang đứng trước mặt hắn,
trong lòng cuồn cuộn cảm xúc tựa sóng lớn ngập trời.
Vung ống tay áo lên, cặp mắt của hắn lóe lên ánh nhìn thản
nhiên, ngay lúc hắn hạ tay xuống, lòng bàn tay đã cầm thêm một cành liễu mềm
dai, lờ mờ mang theo sát khí, chỉ đặt nghiêng chấm đến mặt đất, Mặc Uyên mở miệng,
giọng nói tĩnh nhẹ như nước trong đầm: “Năm chiêu.”
Ngu ngơ trong chốc lát, Mặc Kỳ rốt cục cũng hiểu được ý tứ của hắn,
có chút hoảng loạn kháng nghị: “Ca ca, lần trước rõ ràng là ba chiêu!”
“Không nhiều lời vô ích,” Hắn thản nhiên cắt đứt lời nói của Mặc
Kỳ, “Ngươi muốn dùng tay không, ta không ngại.”
Biết ca ca luôn nói một không nói hai, Mặc Kỳ chăm chú nhìn hắn
thật sâu, mạnh dạn từ tàng cây liễu bên cạnh ngắt một cành nữa, bày ra tư thế
nghênh chiến.
Dưới ánh mặt trời, một người nam tử tuấn nhã như gió, một người
thiếu niên còn chưa hết vẻ trẻ con, giương kiếm sẵn sàng.
Lạc Cơ Nhi nhìn mà nghẹn thở —— bọn họ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537131/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.