Không đành lòng giết hắn.
Đã chết sao…
Hắn cứ như vậy mà chết sao…
Một cảm giác mãnh liệt chua xót to lớn nổi lên trong lòng… Trống
trải hoang vu, không thấy có nửa bóng người, hoang vắng giống như tận cùng thế
giới, nàng bỗng nhiên không biết phương hướng, nếu như không còn Đằng An, không
còn thân nhân, thậm chí đã không còn người đàn ông làm cho nàng hận thấu xương
kia… Nàng nên làm gì bây giờ?
Mặt trời lặn, ánh chiều tà buông xuống, nàng bỗng nhiên hoảng loạn
không biết làm sao, đầu ngón tay bối rối bấm chặt vào trong lòng bàn tay, không
khắc chế nổi mà rưng rưng nước mắt…
Nàng từng thật sự hy vọng hắn chết như vậy!
Bị chết đến hài cốt không còn, bị chết bỏ mạng nơi hoang dã!
Chỉ có như vậy, nàng mới có thể quên những khuất nhục đã phải trải
qua, trên người mỗi một chỗ, mỗi một vết thương, mỗi một khắc, mỗi một lần đau
đớn! Bọn họ đã có những ký ức khắc cốt ghi tâm như vậy, những dấu vết này dường
như in sâu trong lòng nàng, nàng hận không thể lấy dao khoét những ký ức này tống
ra khỏi đầu!!!
Mẫu hậu, hắn đã chết…
Nàng muốn cười, nước mắt nóng bỏng nhưng hốt hoảng rơi xuống, nụ
cười kia bắt đầu trở nên chua cay, cay đắng đến mức khiến cho trong lòng nàng bắt
đầu thấy co rút đau đớn…
Nàng đau lòng.
Nàng không ngờ lại đau lòng? ! ! !
Trong đầu hiện lên hình ảnh cuối cùng, sắc mặt hắn tái nhợt đỡ thân cây thật lớn cho nàng, hắn kìn nén đau đớn nói với nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537123/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.