Đừng dằn vặt ta.
Xe ngựa rung xóc, thong thả chạy trên con đường nhỏ hẻo lánh
Trong xe ngựa, nam tử tà mị thân mình nửa ngồi dựa, hai mắt nhắm
chặt, như là đang che lấp nỗi ưu tư nào đó.
Rốt cục nhịn không được, hắn mở to mắt, trong cặp mắt thâm sâu
tràn đầy nỗi lo âu nồng đậm, lòng bàn tay siết chặt lại, bởi vì không nắm được
bàn tay non mềm của nàng mà cảm thấy trống rỗng, trong đầu hiện lên gương mặt đầy
mị hoặc nhưng lạnh lùng kia, lòng hắn như đang bị một cơn nóng rực thiêu đốt ——
Rất đau…
“Phong Dực…” Hắn khẽ gọi, thanh âm khàn khàn nhưng rõ ràng.
Phong Dực bên ngoài xe ngựa nghe được hắn khẽ gọi, vô thức kìm
dây cương, trầm giọng thưa: “Vương gia”
“Nàng vẫn không chịu đi lên sao? “Mặc Uyên khẽ giọng hỏi, nghe
không ra tâm tình.
Phong Dực hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn nữ tử đang đi đằng trước
xe ngựa kia. Từ lúc ra khỏi hoàng cung, nàng cứ đi một mình như vậy, không để ý
tới bất cứ kẻ nào, hắn chỉ có hai lựa chọn, hoặc là cứ đuổi theo nàng như vậy,
hoặc là dùng cách trực tiếp buộc nàng quay trở về xe ngựa, nhưng, rõ ràng là——
“Vâng.”Phong Dực thản nhiên đáp lại, trong giọng nói lạnh như
băng trộn lẫn một chút bất đắc dĩ.
“Dừng xe.” Mặc Uyên quả quyết ra lệnh
Rất nhanh, xe ngựa hoa lệ dừng lại, ở bên trong khu rừng xanh um tươi tốt, nam tử tuấn nhã tà mị từ trên xe ngựa đi xuống, lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn thân ảnh suy nhược nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537119/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.