Tích Uyển cung.
Dường như một lần nữa lại quay về một buổi sáng sớm ngày nọ.
Nửa canh giờ trước, quan viên bộ binh, Thái y chẩn đoán bệnh
tình ngày đó, tính cả mấy chục thái giám cung nữ của Tích Uyển cung, hết thảy đều
bị gọi đến đại điện. Đế vương vẻ mặt trang nghiêm, trầm tĩnh ngồi ở trên điện,
nhìn người nam tử tà mị kia đạp ánh sáng mê muội đi tới, phảng phất như tiên
nhân.
Mặc Uyên chậm rãi đi tới, chỉ cảm thấy tất cả ánh mắt đều hướng
về phía hắn, giống như giăng lưới, chậm rãi bao phủ khuôn mặt tao nhã tuấn lãng
của hắn.
Một chút nét cười tà mị thản nhiên nổi lên bên khóe miệng, ánh mắt
Mặc Uyên mệt mỏi đảo qua mọi người, nhẹ giọng mở miệng: “Thì ra có nhiều người ở
đây như vậy… Thật sự là khiến bổn vương thụ sủng nhược kinh* a…” (*nhận sủng mà
kinh sợ)
Đưa mắt, hắn chú ý tới nữ tử ung dung bên cạnh đế vương kia, sắc
mặt có vẻ hơi tái nhợt bị phấn son che đậy, trong nháy mắt khi chạm vào ánh mắt
hắn, trong đôi mắt lộ ra ý vị điềm đạm đáng yêu.
Đôi mắt càng thêm thâm sâu tối tăm, Mặc Uyên chăm chú nhìn sâu
vào nữ tử kia, dáng vẻ tươi cười trong sạch mà xa cách: “Uyển phi nương nương sắc
mặt không tệ, bổn vương còn lo lắng nương nương bởi vì sẩy thai mà u buồn không
dậy nổi, nghĩ đến… thật sự là lo lắng thừa rồi…”
Người Uyển phi chấn động, khăn lụa trong tay suýt nữa rơi xuống
đất, sắc mặt nháy mắt lại trắng bệch.
Đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537117/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.