Bọn họ xem nàng là cái gì?
Cầm cơ? Ca nữ?
Chỉ vì nàng nước mất nhà tan, chỉ có thể ở địch quốc tham sống sợ chết, khiến
bọn họ không kiêng nể gìmà làm nhục nàng như vậy sao? !
Cảm giác đau đớn mãnh liệt giày vò trong lòng, Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu, ánh
mắt thanh vắng nhuốm vài phần thống khổ, nàng nhìn thẳng vào nữ tử dịu dàng
dựa sát vào lưng vị đế vương kia, đứng thẳng lưng, môi nở nụ cười lạnh lùng
yếu ớt không hợp với tuổi thật: “Nương Nương muốn ta làm cái gì, không ngại
nói thẳng.”
Uyển phi giật mình, bị khí thế như vậy làm hơi chút kinh sợ, nhưng vẫn là cười
một tiếng, phân phó người hầu: “Mang đàn của ta lại đây.”
Trong đại điện thanh vắng, có tiếng người hầu ngoan ngoãn đáp lại.
Chỉ chốc lát, đàn đã được mang lên.
Mặt đàn màu nâu, dây dàn được kéo căng, phong vị cổ xưa, đẹp và tĩnh mịch
vô cùng.
Lạc Cơ Nhi đảo mắt nhìn cây đàn quý giá kia, thoáng bừng tỉnh, liền cảm thấy
cơn nóng rực dưới bụng càng thêm chút kịch liệt, giống như đang thúc giục độc dược phát tác, sắc mặt nàng hơi trắng bệch, chỉ hy vọng như vậy có thể
sớm một chút chấm dứt việc làm khó dễ này, nàng không muốn, cũng không
thể, ở trong hoàng cung lại bị người ta nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của
mình.
Mặc Húc nheo mắt đánh giá nàng, trong lòng như có một mảnh cỏ lau yên tĩnh
mơn trớn, dần dần sa vào thân ảnh thanh tĩnh đẹp đẽ kia .
“Đàn khúc nào cũng được, Hoàng Thượng mệt, cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537103/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.