Nàng giật mình, ngây người nhìn đoạn xương ngón tay ngắn nhỏ kia, ngón tay
dính máu của nàng nắm lấy bánh bao trắng nõn nho nhỏ kia, bên trong đỏ tươi,
tỏa ra mùi kỳ dị, mùi kia mang theo ma lực như mị hoặc, là hương vị nàng
chưa từng nếm qua.
Như tia đá lửa lóe lên, lúc này, một ý niệm trong đầu tập kích vào trái tim yếu ớt
của nàng, cơn sợ hãi nồng đậm chậm rãi bò lên dọc sống lưng.
Bánh bao trong tay bởi vìrun run mà rơi xuống đất, nàng nâng mặt lên, đôi mắt
trong veo hoảng sợ trợn to, thẳng tắp nhìn thẳng vào đáy mắt thâm sâu của
hắn.
“Kia là cái gì…” Giọng nói nàng khàn khàn, như từ trong yết hầu cố gắng phát
ra, mang theo sự hoảng sợ không thể tin được, chậm rãi lên tiếng chất vấn.
Trong lòng khổ ý càng nặng, Mặc Uyên chăm chú nhìn đôi mắt nàng, nghiễm
nhiên đoán được suy nghĩ trong lòng nàng.
Thì ra, trong lòng nàng, hắn đã sớm là người tàn nhẫn như thế này, hắn khát
máu thô bạo, khiến nàng khắc ghi như thế.
Đau lòng kéo tới, trên môi hắn hiện lên nét cười thâm trầm mà thống khổ, nụ hôn nóng rực in trên trán nàng, vô cùng thân thiết lên tiếng nhẹ giọng thì thầm:
“Ngươi không phải thực muốn biết mấy người đàn bà kia hiện tại như thế nào
sao? Ngươi hiện giờ hẳn là đã biết rồi mới phải… mỹ nhân tuyệt thế như vậy,
lại thế này, nên rất đáng tiếc…”
Xúc cảm nóng bỏng lan trên da thịt nàng, ánh mắt Lạc Cơ Nhi càng trợn to
hơn, run run cảm nhận cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537091/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.