“Buông ra… Không được đụng vào ta!” Nàng dùng khí lực yếu ớt của mình
chống cự lại, sợ hãi sự đụng chạm của người khác, “Không được đụng vào
ta…”
“Không có việc gì đâu! Nô nhi!” Mặc Uyên kéo cả thân mình nhỏ nhắn suy
nhược của nàng vào lòng, hơi thở nóng rực dán vào khuôn mặt nàng, cố nắm
giữ cánh tay nhỏ bé đang giãy dụa lung tung, ôn nhu khẽ dỗ dành, “Không có
việc gì đâu, đừng lộn xộn, ngoan…”
Bị sức lực bá đạo nhưng nhẹ nhàng kia chế trụ, sự sợ hãi trong lòng nàng rốt
cục tan biến dần, vô lực chôn trong vòm ngực hắn, ổn định hô hấp.
Bàn tay chạm được một mảng trắng mịn, Mặc Uyên nhíu mày, nhờ ánh sáng
nhạt hắt từ cửa sổ trên mái nhà, hắn nhìn thấy đầu ngón tay tái nhợt của nàng bị
sắc máu dính chung quanh, càng lúc càng nhiều máu chảy xuống từ đầu ngón
tay, lan ra toàn bộ cánh tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng…
Vì sao… Vì sao lại có nhiều máu như vậy?!
Trong lòng đột nhiên chấn động, Mặc Uyên nắm chặt đầu ngón tay của nàng,
vô cùng thương tiếc mà xem xét, trong lòng cảm thấy run rẩy, bởi vì hình ảnh
ngón tay nàng đâm vào tim hắn, đau đến mức lên tiếng than nhẹ… Đáng chết,
đám người kia đến tột cùng đã làm gì nàng?!
Cặp mắt khiếp người mang theo âm lãnh uy hiếp nhìn về phía những nữ tử
đang quỳ đầy dưới đất, các nàng run rẩy, lui thành một đám.
“Người đâu, đem chúng dẫn đi!” Thanh âm băng lạnh như tiếng gọi của cái
chết, quanh quẩn bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537086/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.