Trên tay trống trơn làm cảm xúc đột nhiên biến mất, lòng Mặc Uyên có chút mỉa mai hơn là không vui.
A!
Bên môi hắn nổi lên một nụ cười tà mị khiến nữ tử thiên hạ đều phải điên cuồng.
—— Uyển nhi, Uyển nhi, thì ra ta trời sinh phải hèn mạt như thế, sống qua ngày đoạn tháng, đổi lại lòng dạ ngươi thật sắt đá.
Ý cười bên môi càng sâu, tay hắn hạ xuống, bàn tay nắm chặt dưới y bào, nhưng không ai chú ý tới, càng lúc càng chặt…
“Hả? Thật khéo, Tam đệ cũng ở đây.” Trên mặt hiện lên một nụ cười nhạt, Mặc Húc thản nhiên đáp một tiếng, trong giây lát đã chạy tới kia trước mặt Uyển phi xinh đẹp, thân hình cao lớn ôm trụ nàng, ôn nhu nói, “Uyển nhi thấy mệt mỏi sao? Như thế nào sớm như vậy đã rời tiệc, để trẫm phải đi tìm?”
Gương mặt Uyển phi hơi ửng hồng, nhẹ nhàng chuyển mình một cái, “Uyển nhi đã biết sai, đã để hoàng thượng lo lắng.” Nói xong thân mình tựa như không đứng vững, chợt có một bàn tay đỡ lấy lưng nàng ——
Dáng vẻ tươi cười ôn nhu của Mặc Húc vẫn không đổi, “Ái phi, cẩn thận.”
Mặc Uyên nhìn một màn này nở nụ cười yếu ớt, chỉ cảm thấy chướng mắt nhưng bình thản như cũ mà chống đỡ.
Ngay sau đó, một chuỗi tiếng bước chân người từ cửa truyền tới, thu hút ánh mắt mọi người trong viện dõi theo.
Mặc Uyên nhìn về phía đoàn người, nở nụ cười yếu ớt, nhưng cái nhìn lập tức tập trung trên thân ảnh nhỏ xinh kia, thân hình hắn cứng đờ.
Cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537079/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.